Chương 322: Cửa Hàng Đầu Tiên Ở Trấn Kinh Hồ. (1)
Chương 322: Cửa Hàng Đầu Tiên Ở Trấn Kinh Hồ. (1)Chương 322: Cửa Hàng Đầu Tiên Ở Trấn Kinh Hồ. (1)
Chỗ này chủ yếu dành cho những người canh gác cửa hàng vào ban đêm.
Gian ở giữa là căn phòng lớn nhất, có sáu dãy kệ hàng mà Cố An Nhiên lấy ra từ trong không gian.
Dãy kệ đầu tiên chứa hạt giống rau, hạt lương thực, còn có gạo trắng, thô lương, bột mì trắng và bột mì đen.
Trên dãy kệ thứ hai có mấy bao tải to đựng muối, hai vạc dầu, một vạc tương, một vạc dấm, một túi nhỏ lá trà, một túi nhỏ đường.
Dãy kệ thứ ba đều chứa đầy các thứ như nồi bát bầu bồn đũa
Hai dãy kệ tiếp theo chứa đầy các loại vải, tất nhiên chủ yếu là vải đay, vải thô, vải bông.
Những loại tơ lụa sặc sỡ thì không nhiều lắm.
Ngoài ra còn có rất nhiều đồ may vá, kim chỉ may thông dụng trên kệ.
Cửa hàng của Cố An Nhiên tuy không lớn lắm nhưng hầu như có đủ mọi thứ cần thiết cho cuộc sống bình thường.
Gian phòng phía Tây có cửa sổ chuyên dùng để thu thập hàng lông thú và giao nhiệm vụ.
Tuy nhiên, nàng định đợi cho đến khi có nhiều người hơn và tường thành gần xây dựng xong rồi mới dùng đến chức năng giao nhiệm vụ.
Từ giờ trở đi, nếu dân chúng trong trấn Kinh hồ muốn những thứ trong cửa hàng này, họ sẽ có hai cách.
Một là dùng tiên mua, hai là thực hiện các nhiệm vụ đặc biệt mà Cố An Nhiên giao cho, hoàn thành cả chất lượng và số lượng.
Các nhiệm vụ khác nhau tương ứng với các khoản tiền công khác nhau, có thể dựa trên nhu cầu của mình để nhận nhiệm vụ.
Phía sau nhà còn có một gian phòng phụ lớn, chính là nhà kho trong cửa hàng nhỏ của Cố An Nhiên, trong đó chứa đủ loại hàng hóa.
An Tuần nhìn thấy cửa hàng được bố trí rất tốt, mỉm cười nói: "Có cửa hàng này, mọi người thực sự không cần phải rời khỏi trấn Kinh hồ của chúng ta nữa. Họ được an toàn hơn mà nơi ở của chúng ta cũng giảm thiểu nguy cơ bị bại lộ."
Cố An Nhiên khá đồng tình với Ân Tuần, gật đầu nói: "Đúng vậy. Trong bảy tám ngày nay, chỗ chúng ta có người nào mới tới không?”
Ấn Tuần gật đầu: "Có, lần này tương đối nhiều người tới, khoảng năm ngày trước có khoảng hai trăm người đến. Bọn họ khá biết điều, nhà cửa đã xây dựng gần xong, bây giờ đang khai khẩn đất hoang."
"Sau khi họ khai hoang trồng trọt xong, ta định cho bọn họ đi xây tường thành, bởi vì đường sá đã sửa gần xong rồi."
Cố An Nhiên dừng lại một chút: "Người mới đến có bao nhiêu người có thể làm việc được?" "Một trăm hai mươi người." Ân Tuần nói ngay lập tức.
Hắn ta cảm thấy những thứ này rất quan trọng nên đã yêu cầu Chương Xa lưu ý tới.
Cố An Nhiên hài lòng nhíu mày: "Được, đến lúc đó chia sáu mươi người đi xây tường thành, nửa còn lại sẽ xây nhà."
"Xây nhà? Là có người muốn tới đây nữa sao?" Ân Tuần có vẻ như hơi bối rối hỏi lại.
"Xây trước đi, ta có chỗ dùng tới." Cố An Nhiên thản nhiên nói.
"Lát nữa ta và ngươi cùng đi tìm địa điểm."
"Vâng." Ân Tuần trả lời.
Cố An Nhiên không muốn nói thêm nữa, hắn ta sẽ tuyệt đối sẽ không muốn đập nồi hỏi đến cùng chân tướng, dù sao chủ nhân làm gì đều có chủ ý của mình.
Mặc dù nàng không lớn tuổi nhưng làm việc vô cùng chững chạc và bài bản.
Nhưng Ân Tuần hiện tại quan tâm chuyện của cửa hàng này hơn: "Chủ nhân, cửa hàng này trang trí khá đẹp mắt, ngài dự định khi nào khai trương?” "Ban đêm ngươi phái bốn năm binh sĩ tới trông coi cửa hàng này, ta sợ có người không an phận."
"Tìm thêm hai ba người biết chữ tới đây, phụ trách bán hàng và thu mua hàng."
Vừa nói Cố An Nhiên vừa lấy từ trong người ra mấy tờ giấy viết rất gọn gàng, nắn nót.
"Đây là giá của các loại hàng hóa, người phụ trách cần ghi nhớ."
"À, đúng rồi, ta đưa cái này cho ngươi trước." Cố An Nhiên dường như nghĩ ra điều gì đó, lại lấy ra mấy tờ giấy.
An Tuần tưởng vẫn là đồ trong cửa hàng nhưng sau nhận lấy lại hết sức chấn kinh.
"Chủ nhân, sao nhà gỗ có thể xây đẹp như vậy?"