Chương 324: Ta Còn Không Nỡ Hơn Ngươi. (1)
Chương 324: Ta Còn Không Nỡ Hơn Ngươi. (1)Chương 324: Ta Còn Không Nỡ Hơn Ngươi. (1)
Chỉ có nàng biết, những người này thay đổi vì nguyên nhân khác.
Bởi vì Văn Ngạn được đặc biệt báo cáo với Cố An Nhiên, nên An Tuần đã mang theo người đợi cách Rừng Cấm không xa từ sáng sớm.
Nhìn thấy Cố An Nhiên đẩy xe chở đồ đi ra, hắn ta đích thân dẫn người đến bên cạnh Cố An Nhiên.
Hắn nhìn xe ngựa chở day đao kiếm, trong lòng mừng rỡ, nhưng trên mặt vẫn bình tĩnh nói: "Chủ nhân, chỗ đao kiếm này là sao vậy?"
Ân Tuần biết cây rìu đầu phượng trong tay Cố An Nhiên sắc bén đến mức nào, cho nên chất lượng của đao kiếm nàng đưa tới chắc chắn là rất tốt!
"Cho các ngươi, đao kiếm riu đều có, các ngươi chọn cái phù hợp với mình đi." Cố An Nhiên nhìn vào đống đao kiếm nói.
Ân Tuần trên mặt lộ ra nụ cười, rút một thanh kiếm ra khỏi vỏ, hai mắt lập tức sáng lên.
Dù sao những thanh kiếm như vậy, những người chuyên chế tạo vũ khí trong quân doanh không thể được chế tạo, chúng thường được chế tạo bởi các danh gia, nhưng đòi hỏi rất nhiều công phu, không có cách nào sản xuất hàng loạt. Hắn ta nhét thanh kiếm vào bao, cẩn thận dắt thanh kiếm vào thắt lưng, như thể mình vừa lấy được một vật trân bảo.
"Đa tạ chủ nhân ban kiếm." Hắn ta hơi cúi đầu, chắp tay cung kính nói.
Cố An Nhiên hững hờ khoát tay, ra hiệu hắn ta không cần để ý chuyện này.
Hắn ta kích động nhìn những người phía sau, nói: "Những vũ khí này là chủ nhân ban cho, các ngươi có thể chọn thứ mình thích."
Quân lính đi sau lưng Ân Tuần ùa lên, chỉ trong chốc lát đã lấy hết tất cả vũ khí.
Có mấy người không lấy được vũ khí đều tỏ ra khó chịu, nhưng Ân Tuần quản lý binh lính cực kỳ nghiêm khắc.
Dù là phân chia vũ khí theo cách này, cũng không phải bởi vì tranh giành vũ khí mà đánh nhau.
Văn Ngạn đứng bên cạnh Ân Tuần, trong mắt cũng tràn day mong muốn đối với những vũ khí này.
Nhưng hắn ta còn quá nhỏ, muốn sử dụng những vũ khí này rất khó khăn.
Cố An Nhiên mỉm cười nhẹ nhàng, dường như nhìn thấy được suy nghĩ của Văn Ngạn, liên lấy ra con dao găm đã chuẩn bị sẵn đưa cho hắn ta.
"Cái này là đặc biệt chuẩn bị cho ngươi, rất sắc bén, về sau dùng nó để bảo vệ bản thân."
Văn Ngạn vốn đang có chút thất vọng, bây giờ lại nở nụ cười rạng rỡ.
Sau khi hắn ta nói lời cám ơn, nhận lấy con dao găm trong tay Cố An Nhiên, cẩn thận mở góc áo, nhét con dao găm vào trong ngực.
Cố An Nhiên cũng đưa sữa bột trong bình gốm cho hắn ta.
An Tuần cầm một bộ áo giáp trong tay, dùng ngón cái và ngón trỏ vuốt ve, nhưng càng vuốt ve hắn ta càng hoang mang.
Bởi vì y phục này lúc mới nhìn thì giống như làm bằng vải vóc nhưng sờ tới sờ lui lại cảm thấy rất khác so với vải vóc.
"Chủ nhân, đây là cái gì? Không thể đoán được, hắn ta dứt khoát chủ động hỏi Cố An Nhiên.
"Áo giáp, tác dụng cũng tương tự như khôi giáp trên người các ngươi, nhưng nhẹ hơn rất nhiều, sẽ giúp các ngươi chiến đấu thuận tiện hơn."
Ân Tuần không tin.
Mặc dù sờ tới sờ lui không giống như là vải vóc, nhưng chất liệu này dù sao cũng mềm mại, làm sao có thể tốt hơn khôi giáp được?
Cố An Nhiên nhìn ra suy nghĩ của Ân Tuần, nhướng mày hỏi: "Không tin sao?" An Tuần không nói gì.
Cố An Nhiên vay tay về phía Chương Xa đang ở cách đó không xa trông có vẻ chán nản vì không thể lấy được đao kiếm.
"Ngươi tới đây."
Chương Xa vẻ mặt bối rối, lại hết sức phối hợp đi tới trước mặt Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên dùng cằm chỉ vào bộ áo giáp nói: "Chọn một bộ phù hợp rồi mặc vào."
"Vâng, thưa chủ nhân”
Chương Xa ngoan ngoãn chọn một bộ áo giáp, mặc vào dưới sự hướng dẫn của Cố An Nhiên "Sau đó thì sao?" Chương Xa nghỉ hoặc hỏi.
Cố An Nhiên quay đầu nhìn Ân Tuần: "Lấy thanh kiếm ngươi vừa mới lấy được, đâm hắn thử một nhát đi."