Chương 336: Lại Lấy Ra Một Ít Lá Vàng (2)
Chương 336: Lại Lấy Ra Một Ít Lá Vàng (2)Chương 336: Lại Lấy Ra Một Ít Lá Vàng (2)
Bây giờ trấn Kinh Hồ vẫn chưa phát triển, không được xuất hiện tầng lớp bóc lột như vậy, hơn nữa, nơi này ở dãy núi phía Tây cũng không lớn lắm nên nàng phải ngăn cản loại hành vi này.
"Nhưng mà, nếu ngươi không muốn xây nhà hoặc khai hoang, ngươi có thể tự mình mua, ở chỗ ta đã có làm sẵn." Cố An Nhiên nói.
"Vậy ta mual Đào Vọng Đường không chút suy nghĩ đồng ý.
"Vậy cả nhà các ngươi sẽ đi theo ta." Cố An Nhiên đi thẳng về phía trước, Đào Vọng Đường cùng người nhà theo sát phía sau.
Không lâu sau, họ đã đến khu biệt thự nhỏ bằng gỗ do Ân Tuần và những bách tính khác xây dựng.
Nơi này tổng cộng có hơn chục biệt thự bằng gỗ, có hai tầng, ba tầng, trong nhà có từ tám đến mười hai gian phòng.
Sở dĩ Cố An Nhiên xây nhà hai ba tầng là để tiết kiệm diện tích.
Khu biệt thự nhỏ cũng được bao quanh bởi hàng rào gỗ giống nhau, trên hàng rào được trồng hoa hồng và hoa mộc hương được đào từ nơi khác về. Lúc này đang là mùa xuân, hoa hồng và mộc hương vàng đang nở rộ.
Đào Vọng Đường nhìn khu biệt thự nhỏ tràn ngập mùa xuân, cảm khái nói: "Cô nương, chỗ của ngươi quả là thế ngoại đào nguyên!"
Căn nhà gỗ tuy nhìn không đẹp đẽ như phủ đệ trước đây nhưng vẫn rất tốt.
"Ngôi nhà này hình dáng đơn giản, môi trường dễ chịu, quả thực là một nơi tốt." Đào Vọng Đường bắt đầu đánh rắm cầu vồng.
Cố An Nhiên cười nhạt: "Vậy ngươi để mắt tới cái nào?"
Đào Vọng Đường chỉ vào căn biệt thự gỗ ba tầng chính giữa nói: "Cái kia, dựa vào thân phận Đào Vọng Đường ta, nhà ở nhất định phải là lớn nhất, nếu không sẽ không phù hợp với thân phận của ta."
"Vậy ngươi đi vào nhìn xem." Cố An Nhiên vừa nói vừa mở cửa khu biệt thự ra.
Dọc theo con đường trải sỏi, cả nhóm đi đến căn nhà do Đào Vọng Đường chọn, đẩy hàng rào nhỏ ra.
Khu biệt thự gỗ này không chỉ có hàng rào ở phía ngoài cùng mà còn ngăn cách từng ngôi nhà bên trong bằng hàng rào riêng, tuy nhiên hàng rào thấp hơn so với bên ngoài một chút.
Có mảnh đất ở hai bên cửa có thể trồng hoa, trông rau, lại ngay cạnh nguồn nước nên lấy nước rat thuan tien.
"Nơi tốt, ta muốn." Đào Vọng Đường lập tức nhét toàn bộ hành lý gấm màu lam vào tay Cố An Nhiên.
"Những thứ này đưa cho ngươi trước, nếu không đủ thì ta sẽ trả thêm. Hai nghìn lượng bạc trong túi chắc chắn sẽ không đổi được bạc ở bên ngoài, nhưng chờ ta lấy hết tiền về thung lũng, ta sẽ có thể biến nó thành bạc." Đào Vọng Đường tự tin nói.
Hắn ta biết rõ, chỉ riêng căn nhà này thì không thể bán được bao nhiêu tiền, nhưng thứ hắn ta mua chính là sự che chở. .
Là một nơi để ổn định trong thời loạn thế.
"Đủ rồi, không cần đưa thêm, cả nhà ngươi có thể sống tốt ở đây." Cố An Nhiên không muốn bản thân quá tham lam.
Mặc dù Đào Vọng Đường rất hào phóng nhưng không thể gây tổn thương cho người có tấm lòng rộng lượng.
"Ngươi còn có bao nhiêu tiền, đi trong cửa hàng của ta mua một ít vật dụng thường ngày đi."
Dù sao bọn họ bị đám sơn tặc bắt đi, bây giờ trong tay chẳng còn gì cả.
"Được." Đào Vọng Đường đồng ý, đi theo Cố An Nhiên vào trong cửa hàng.
Sau khi đến nơi, nhìn thấy những mặt hàng rực rỡ muôn màu trong cửa hàng, hắn ta càng ngưỡng mộ Cố An Nhiên hơn.
Nàng chỉ là một cô nương gia, tại loạn thế không chỉ có binh lính của riêng mình mà còn có thể có được rất nhiều thứ thiết yếu cho cuộc sống của con người, nàng thực sự không phải là một người đơn giản.
Hơn nữa, hắn ta còn phát hiện ra những đồ vật mà trước đây chưa từng nhìn thấy.
Hắn ta cầm một cái đèn pin lên hỏi: "Cô nương, đây là cái gì?”
Cố An Nhiên ấn nút đèn pin, góc tối của cửa hàng lập tức sáng lên như ban ngày.
"Cái này có thể dùng làm nến, nhưng so với nến thì tiện hơn."
"Ở đây cũng có bán nến, giá cả sẽ rẻ hơn."