Chương 338: Lý Thị Mật Báo. (2)
Chương 338: Lý Thị Mật Báo. (2)Chương 338: Lý Thị Mật Báo. (2)
Ban đêm ở thành Mặc An cũng không ít người, bà ta tùy tiện đuổi kịp một lão nhân hỏi: "Xin hỏi, làm sao để đến phủ thành chủ?"
Lão nhân vốn có bộ dạng ôn hoà với Lý lập tức trở nên cảnh giác: "Ngươi hỏi chuyện này làm gì?"
Không phải có gian tế của người Khương đóng vai lão thái thái vào thành Mặc An chứ?
Lý thị luôn miệng nói, : "La như vậy, ta mới đến thành Mặc An. Hôm nay ở quán trọ có nghe người ta nói đến phong thái của thành chủ, cho nên ta cũng muốn nhìn thấy phong thái của thành chủ."
Lão đầu hơi nheo mắt lại, lập tức có chút khinh thường nói: "Mặc dù tướng mạo thành chủ tuấn mỹ vô song, nhưng mà những việc này đều là chuyện tiểu cô nương còn chưa thành hôn trong thành làm, tuổi tác của ngươi cũng sắp xuống mồ rồi, sao còn làm chuyện không đàng hoàng như vậy? Thật là mất mặt thay cho trượng phu và nhi tu của ngươi."
Lý thị bị lão nhân nói như vậy, sắc mặt bà ta giống như một bảng màu, lúc xanh lúc trắng, nhưng lại không dám nổi giận.
Bởi vì mặc dù đối phương là một lão nhân lớn tuổi, nhưng nếu thật sự động thủ, bà ta có thể cũng không phải là đối thủ của lão nhân kia.
Cho nên, tốt hơn hết là đợi đến khi nhận được ban thưởng, lại nhờ thành chủ giúp đỡ loại trừ lão nhân chướng mắt này.
Nghĩ đến đây, mặc dù Lý thị ngoài miệng không nói lời nào, nhưng trong lòng âm thầm ghi nhớ dung mạo của lão nhân kia.
Lão nhân kia cũng làm như vậy, ở thành Mặc An xuất hiện người khả nghi, người bị tổn thương chính là bách tính thành Mặc An.
Sau đó không lâu hai người đã mỗi người đi một ngả, lão nhân ngựa không ngừng vó đi tìm thủ vệ trong thành.
Mà Lý thị cũng đổi cách hỏi thăm khác, cuối cùng cũng tìm được vị trí chính xác của thành chủ thành Mặc An.
Bà ta lén lút đi ve phía thành Mặc An mà không quay đầu lại, tình cờ đụng phải Dạ Tu Mặc đang đi ra ngoài.
Hắn ta đang kéo vạt áo đen sang trọng lên, định bước lên xe ngựa.
Lý thị giống như không muốn sống, lao tới quỳ xuống trước mặt Dạ Tu Mặc.
"Ngài nhất định là thành chủ thành Mặc An phải không? Dân phụ có mấy tin tức quan trọng muốn báo cho thành chủ."
Dạ Tu Mặc cau mày có chút không hài lòng, nhưng rốt cuộc hắn ta vẫn dừng bước chân lại, như đang chờ đợi Lý Thị lên tiếng. Ngô quản gia hiểu ý Dạ Tu Mặc:"Phụ nhân này, có chuyện gì thì mau nói, thành chủ còn có chuyện quan trọng phải làm."
Lúc này Lý thị mới dám ngẩng đầu nhìn khuôn mặt tuấn tú của Dạ Tu Mặc, bà ta nhịn không được mà nuốt nước bọt một cái.
Trương phu đã qua đời của bà ta, khi còn trẻ cũng được coi là người bộ dáng đoan chính trong thôn, nhưng so với thành chủ này thì quả thực là một trời một vực.
Ngô quản gia cảm thấy thành chủ bị mạo phạm, tức giận đứng trước mặt Lý thị nói: "Nếu dân phụ ngươi không có việc gì thì mau rời khỏi đây đi."
Lúc này Lý thị mới thu hồi ánh mắt, kiêu ngạo nói: "Dân phụ biết một nơi có một đám đạo tặc chuyên cướp bóc tiền tài của bách tính, hại tính mạng bách tính, dân phụ cũng là may mắn mới trốn qua được một kiếp."
Dạ Tu Mặc cau mày hỏi:"Người nói cách thành Mặc An không xa có sơn tặc sao?”
Theo lý mà nói, không thể có chuyện như vậy được, bởi vì sự an toàn của bách tính trong thành Mặc An, mọi thứ xung quanh đều đã được dọn dẹp sạch sẽ.
Lý thị gật đầu liên tục: "Vâng, chi là cách thành Mặc An hơi xa một chút, đi khoảng hai ngày đường." "Ngay ở hướng Tây, đám sơn tặc đó đã trộm rất nhiều tiền tài, đường vào sơn trại cũng ẩn giấu rất kỹ."
"Không chỉ muốn che mắt ngươi khác, còn có các loại cơ quan cạm bấy."
Ánh mắt Dạ Tu Mặc đột nhiên tối sầm lại.
Hương Tây chính là nơi An An ở, nếu phụ nhân này nói xấu An An, vậy thì không được giữ lại nữa.
Hắn ta bình tĩnh hỏi: "Ngươi còn biết gì nữa không?”