Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 356 - Chương 356: Đây Là Tiểu Tử Dạ Gia Sao? (2)

Chương 356: Đây Là Tiểu Tử Dạ Gia Sao? (2) Chương 356: Đây Là Tiểu Tử Dạ Gia Sao? (2)Chương 356: Đây Là Tiểu Tử Dạ Gia Sao? (2)

Tạm thời không biết nhân phẩm thế nào, dù sao muốn biết nhân phẩm của một người cũng cần phải quan sát một thời gian dài.

Cố An Nhiên nghe Cố Thẩm Diệp nói như vậy, ho khan vài tiếng: "Khu! Khụ! Khụ!"

Sau đó, nàng vô thức thay mặt Dạ Tu Mặc nói chuyện: "Ca, ca đang nói mò cái gì vậy?"

"Lúc trước hắn bị thương, bây giờ cách xa như vậy lại chạy tới đây, lại vừa cùng ca đánh nhau một trận, sợ rằng thân thể đã kiệt sức rồi."

Mặc dù Dạ Tu Mặc nói mình không sao, nhưng Cố An Nhiên lại phát hiện hắn sắc mặt hắn ta có chút tái nhợt, môi không có chút huyết sắc nào, bộ dạng giống như một mỹ nhân bệnh hoạn, nhất định là đã bị thương.

Cố Thẩm Diệp lúc đầu các thấy biểu hiện các phương diện của Dạ Tu Mặc chỉ ở mức trung bình, bây giờ hảo cảm dành cho hắn ta tăng lên một chút.

Cùng là người có dị năng, hắn ta sau khi bị thương, lại còn sử dụng dị năng đến mức cực hạn sẽ phải nhận lại phản phệ như thế nào.

Người này đối với Nhiên Nhiên là thật lòng, bởi vì kẻ giả tạo không thể mạo hiểm mạng sống của mình chỉ để phong hoa tuyết nguyệt, anh hùng cứu mỹ nữ!

Dạ Tu Mặc thấy Cố An Nhiên quan tâm tới mình, lại còn nói hộ mình trước mặt ca ca, cảm thấy rất vui vẻ.

Khóe miệng hắn ta không tự chủ được cong lên thành một đường cong tuyệt đẹp.

Cố Thẩm Diệp nhướng mày liếc hắn ta một cái "Đã là người một nhà vậy thì tất cả đều vào trong đi"

Nói xong, hắn ta nhìn về phía đại đương gia của sơn trại nói: "Cho người sửa lại cổng trại đi."

"Vâng vâng vâng!" Đại đương gia gật đầu như giã tỏi.

Hắn ta luôn cảm thấy dường như trong sơn trại này của mình có rất nhiêu nhân vật ghê gớm.

Thần tiên đánh nhau, phàm nhân luôn là kẻ chịu tội, nhưng mà cũng may, hai vị thân tiên hôn nay đánh nhau vẫn còn quan tâm đến những phàm nhân như bọn họ, để cho bọn họ né tránh trước.

Nếu không, bọn họ cũng sẽ giống như những cái cây lớn và tảng đá kia, sẽ bị nghiền nát!

Khi vào đến trong sơn trại, Cố An Nhiên chọn cho Dạ Tu Mặc một gian phòng rộng rãi, thoải mái, lại để cho Đại Cường chọn một gian phòng mà bản thân vừa ý.

Cố Thẩm Diệp bất mãn liếc nhìn Cố An Nhiên: "Nhiên Nhiên, đừng lê ma nữa, đã đến giờ ăn cơm tối rồi."

Cố An Nhiên lo lắng cho sự an toàn của Dạ Tu Mặc: "Ca ca, ca đợi muội một lát, muội sẽ tới ngay!"

"Hay là một mình ca ăn cơm trước đi." Cố An Nhiên sợ Cố Thẩm Diệp đợi quá lâu, liền đề nghị.

"Không có muội bên cạnh, ăn cơm cũng không ngon. Muội nhanh lên, ta đợi muội.' Cố Thẩm Diệp vừa nói vừa đi về gian phòng nơi mình ở.

Cố An Nhiên đi vào phòng Dạ Tu Mặc, đôi môi đỏ mọng mím chặt, giống như đang trách móc Dạ Tu Mặc không trân trọng thân thể của mình.

"Thương thế có nghiêm trọng không?” Nàng dùng đôi mắt trong veo nhìn thẳng vào Dạ Tu Mặc hỏi.

Dạ Tu Mặc vốn muốn tiếp tục nói mình không bị thương, nhưng lại không thể nói tiếp, nhìn vào đôi mắt trong veo này, hắn ta không thể nói dối được.

"Không nghiêm trọng, ca ca dường như biết là người một hà, cho nên mới không dùng hết toàn lực.' Dạ Tu Mặc nói chuyện vô cùng khéo léo.

Cố An Nhiên phát hiện ra Dạ Tu Mặc có chút tính toán nhưng cũng không vạch trần.

Nàng đổ một ít nước từ túi nước vào chén trà: "Ngươi còn năng lượng tỉnh thạch không? Đặt tinh thạch vào nước này, hiệu quả sẽ tốt hơn!" Dạ Tu Mặc không chút do dự lấy ra hai tinh thạch năng lượng cao cấp từ trong không gian, để vào trong chén trà.

Dạ Tu Mặc không muốn giấu giếm Cố An Nhiên bất cứ điều gì, cho nên hắn ta đã để lộ không gian trước mặt nàng mà không hề kiêng dè gì.

Tỉnh thạch cao cấp tan vào trong nước rồi biến mất không thấy gì nữa, Cố An Nhiên đưa tách trà cho Dạ Tu Mặc.

"Ngươi uống thử một chút đi."

Dạ Tu Mặc mỉm cười nhận lấy tách trà, uống hết nước trong đó.
Bình Luận (0)
Comment