Chương 373: Bi Rắn Cắn Một Lần, Sợ Dây Giếng Mười Năm (*)(1)
Chương 373: Bi Rắn Cắn Một Lần, Sợ Dây Giếng Mười Năm (*)(1)Chương 373: Bi Rắn Cắn Một Lần, Sợ Dây Giếng Mười Năm (*)(1)
(*) "-HWttI§-†T#lH‡F2§': "Bi rắn cắn một lần, sợ dây giếng mười năm', đây là một thành ngữ, nghĩa là sau khi gặp thất bại bạn sẽ trở nên rụt rè và sợ hãi. Sau này nó được mở rộng với nghĩa là một khi bạn bị tổn thương, bạn sẽ rất sợ những điều hoặc sự kiện tương tự.
Đại Cường bĩu môi nói: "Nhị Cường cũng nói như vậy, các ngươi cũng nói như vậy."
Hắn ta cúi đầu, oan ức nói: "Cô nương An Nhiên, có phải Mạt Nương chê ta ngốc không? Những người trong thôn cũ trước đây của ta cũng nói là ta ngốc, không cưới được vợ."
Cố An Nhiên đột nhiên có chút đau lòng cho Đại Cường, rõ ràng là một người rất lương thiện nhưng luôn luôn có người thích làm tổn thương hắn ta.
Cũng may là mọi người trong khe núi này đều rất hòa thuận với Đại Cường.
"Ngươi không ngốc, Mạt Nương cũng tuyệt đối không phải người như thế. Hơn nữa nàng ấy là người không quan tâm đến ánh mắt của người đời, nhất định là có lý do khác."
Đại Cường hơi ngẩng đầu lên nhìn Cố An Nhiên: "Vậy ta phải làm gì?"
Cố An Nhiên an ủi hắn ta: "Ngươi đừng khổ sở nữa, về nhà trước đi. Ta đến nhà Mat Nương một chuyến, có lẽ sẽ tìm hiểu được một chút tin tức."
"Ha được thôi." Đại Cường ngoan ngoãn gật đầu, hắn ta chậm rãi đứng dậy đi ra sân.
Cố An Nhiên nói với Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc: 'Hai người chơi trước đi, đừng đánh nhau, ta đi ra ngoài một chuyến!"
Cố Thẩm Diệp khoát tay và nói: "Đi đi! Đi đi!"
Lúc Cố An Nhiên đến cửa phòng Mạt Nương, nàng ấy đang ngồi ở bên cạnh bàn đá nhỏ trong viện, vẻ mặt hơi kinh ngạc, không biết đang suy nghĩ cái gì, thấy ngoài cửa có động tĩnh, nàng ấy mới phục hồi tỉnh thần lại, mở cửa cho Cố An Nhiên.
"An Nhiên cô nương, cô tới rồi, lại đây ngồi đi." Nàng ấy chỉ ghế đá bên cạnh bàn đá nói.
Nàng ấy cũng không nhàn rỗi, đôi tay bận rộn pha cho Cố An Nhiên một ly trà thuốc tốt cho sức khoẻ mới ngồi xuống.
Cố An Nhiên sao lại đột nhiên tới đây một chuyến như vậy, thật ra trong lòng Mạt Nương đã biết rõ ràng.
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k
Cho nên, nàng ấy đi thẳng vào vấn đề: "An Nhiên cô nương, là Đại Cường kêu cô tới đây sao?"
Cố An Nhiên nhấp một ngụm trà thuốc, cũng không quá kinh ngạc khi Mat Nương biết ý đồ của nàng.
Dù sao, từ trước đến nay Mạt Nương đều là một người rất thông suốt.
"Đúng vậy, trên đường chạy nạn mấy tháng nay, ta có thể nhìn ra cô có tình ý với Đại Cường, vì sao cô lại muốn từ chối hắn?"
Trong tư duy của Cố An Nhiên, nàng không phải là một người thiên cảm tính, nàng thiên về lý trí nhiêu hơn, bất cứ lúc nào, phương thức xử sự của nàng đều thiên về giải quyết vấn đề.
Mạt Nương là người về sau mới vào thôn, không phải người của thôn ngay từ ban đầu nên người thật sự tri kỷ gần gũi với nàng ấy không nhiều lắm.
Tuy rằng, Hà lão thái thái ở cùng nàng ấy nhưng có mấy chuyện vẫn khó giãi bày.
Thế nhưng, Mat Nương lại có một niêm tín nhiệm tự nhiên với Cố An Nhiên, chuyện gì nàng ấy cũng tự nguyện nói hết với nàng.
"Mặc dù ta vẫn sẽ cân nhắc về mấy vấn đề thế tục, nhưng đây không phải nguyên nhân chủ yếu, ta không quan tâm người khác nói gì."
Cố An Nhiên hiểu rõ gật đầu, nàng cũng cảm thấy Mạt Nương từ chối không phải vì những vấn đề này.
"Thế nhưng, lần này Đại Cường thổ lộ thật sự là quá mức vội vàng, ta thật sự chưa chuẩn bị xong, ta không biết ta có nên thành hôn lân nữa hay không.”
Cố An Nhiên thản nhiên nhìn Mạt Nương một cái, ý bảo nàng ấy nói tiếp.
Mạt Nương tựa như đã rơi vào trong hồi ức: "Phu quân lúc trước của ta, là thanh mai trúc mã từ nhỏ lớn lên cùng ta, trước khi chưa thành hôn, hắn đối xử với ta rất tốt."
"Ta nói với hắn, sau khi thành thân với hắn ta muốn hành y cứu người, hắn đều cười đáp ứng ta.