Chương 381: Đây Là Lần Đi Tắm Đắt Nhất Của Hắn (2)
Chương 381: Đây Là Lần Đi Tắm Đắt Nhất Của Hắn (2)Chương 381: Đây Là Lần Đi Tắm Đắt Nhất Của Hắn (2)
"Tốt nhất là thế, ngươi ra đây với ta." Cố Thẩm Diệp đi xa mấy trượng, Dạ Tu Mặc theo sát đằng sau.
Hắn ta nghiêm túc nói: "Ta chỉ có một muội muội này thôi, từ nhỏ đã coi như châu báu, hy vọng tương lai ngươi đừng để con bé phải tủi thân."
Nếu không đảm bảo ngươi không gánh nổi hậu quả đâu.
Đương nhiên, câu này Cố Thẩm Diệp không nói ra.
Dạ Tu Mặc cũng khôi phục vẻ mặt nghiêm túc: "Ca, huynh yên tâm.”
"Đệ đã thích An An nhiều năm như vậy, dù bản thân có chịu oan khuất cũng không nỡ để nàng tủi thân."
Cố Thẩm Diệp đã hiểu ra ít tin tức từ lời nói của Dạ Tu Mặc.
Lúc đầu hắn ta tưởng tiểu tử Dạ gia qua lại với muội muội mấy tháng rồi sinh ra tình cảm, nhưng giờ nhìn tình hình có vẻ không giống lắm.
"Bao nhiêu năm?" Cố Thẩm Diệp hỏi.
"Từ tiệc sinh nhật của An đến bây giờ, cũng sẽ Vĩnh viễn." Dạ Tu Mặc chậm rãi nói. Cố Thẩm Diệp suýt thì tức đến bật ngửa: "Tiểu tử ngươi mới mấy tuổi đầu bắt đầu nhớ thương muội muội ta?"
Hai người nói một hồi lâu, hình như sau khi đạt thành một thỏa thuận nào đó của nam nhân mới cùng quay lại chỗ Cố An Nhiên.
"An An, chúng về nhà thôi."
"Nhiên Nhiên, chúng ta về nhà thôi."
Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc đồng thanh nói.
Hai nam nhân đi một trước một sau, Cố An Nhiên đi giữa, mượn ánh sáng yếu ớt của vô số đốm lửa trên trời để xuống núi.
Thần Phong không hề rời đi, nó muốn ngâm mình trong Kính Hồ cho thỏa.
Vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc trông coi Thần Phong, nó sợ tên Thần Phong ngu ngốc tự làm mình chết đuối.
Đại Cường quỳ rạp dưới đất nôn một lúc lâu. Đợi khi lấy lại sức, ở Kính Hồ này, ngoài Thần Phong và Ngân Dạ, chẳng còn bóng dáng ai khác.
Hắn ta chật vật bò dậy, khó hiểu gãi cái đầu trọc, sau đó nhờ ánh trăng bàng bạc nhìn xuống chân núi.
Sau khi vê nhà Cố An Nhiên bắt đầu thu dọn đồ đạc, nàng phải bắt đầu thực hiện việc mà Đào Vọng Đường nhờ mình.
Nàng cũng muốn nhanh đến Viên Châu. Tuy Đào Vọng Đường đã giấu vàng vàng trong hang núi, thế nhưng bây giờ có nhiều người lên núi lánh nạn như vậy, nhỡ chẳng may bị phát hiện thì nàng cũng gặp tổn thất rất lớn.
Sáng sớm hôm sau, nàng đang định ra khỏi cốc tìm Đào Vọng Đường, lại phát hiện ra Đại Cường đang đứng trước cửa nhà như muốn nói điều gì đó.
Thấy Cố An Nhiên bước ra, hắn ta vội vàng tiến lên nói: "An Nhiên cô nương, Mạt Nương đồng ý gả cho ta rồi."
Cố An Nhiên cong môi mỉm cười: "Đây là chuyện tốt, chúc mừng ngươi."
"Ta đã nhờ Lý thúc và Hà đại nương xem ngày, họ đều nói ngày kia là ngày lành, vậy nên ta và Mạt Nương đều định thành hôn vào ngày kia. Mạt Nương có ý nói mình là quả phụ tái giá, nên muốn làm nghi thức thành hôn đơn giản thôi." Đại Cường mím môi nói.
Cố An Nhiên có thể nhận ra, rõ ràng Đại Cường không quá đồng ý với cách làm của Mạt Nương.
Cho nên nàng nhướng mày hỏi: "Vậy ngươi muốn làm thế nào?"
Đại Cường ngập ngừng xoa tay nói: "Dĩ... Dĩ nhiên ta muốn làm náo nhiệt, để không khiến Mạt Nương chịu uất ức."
Cố An Nhiên gật đầu: "Ta biết rồi, vậy ngươi đi Mạt Nương thuyết phục, cứ để ta chuẩn bị tiệc cưới và những thứ cần để thành thân."
Đại Cường mừng ra mặt: "Ha ha ha! An Nhiên cô nương, ta biết ngươi rất trọng nghĩa!"
Cố An Nhiên xua tay không để ý: "Ngươi đi nhanh đi, ta phải ra khỏi cốc một chuyến đã."
Nói rồi nàng một mình rời khỏi cốc.
Ra ngoài cốc, nàng đứng ở chỗ cao nhất nhìn một lượt, cả ngọn núi đã bị san bằng thành từng lớp.
Nhưng bên ngoài ngọn núi vẫn còn một tầng cây cối rậm rạp, đó là trận pháp của cả trấn Kính Hồ.
Hai nghìn tên sơn phỉ kia cũng đã được sắp xếp vào trong trấn Kính Hồ, họ đang vội vàng chặt cây, xây nhà, khai hoang!
Vì bỗng nhiên có thêm hai nghìn người, nên Ân Tuần bận đến mức chân không chạm đất.
Cố An Nhiên dặn dò Ân Tuần vài câu, rồi lập tức đến nhà của Đào Vọng Đường.