Chương 390: Núi Sâu Rừng Già (2)
Chương 390: Núi Sâu Rừng Già (2)Chương 390: Núi Sâu Rừng Già (2)
Một trận gió lạnh thổi tới, mây đen bắt đầu dăng đến, che khuất ánh trăng, toàn bộ cánh rừng trong nháy mắt lâm vào trong màn đêm đen.
Cách đó không xa có một vũng nước nhỏ vì trời mưa, thiếu ánh trăng chiếu rọi, vũng nước mưa giống như là dòng máu đen chảy ra từ cơ thể của tử thi bị thối rữa, thoạt nhìn làm cho người ta lạnh sống lưng.
Đào Vọng Đường đột nhiên rùng mình một cái, ôm chặt lấy cơ thể mập mạp của mình, thậm chí còn xê dịch mông, như con đà điểu rúc vào cơ thể cường tráng của Đại Cường.
Đại Cường cực kỳ ghét bỏ: "Ngươi làm gì vậy? Ta thành thân rồi, ngươi làm như vậy nương tử của ta sẽ nghĩ ngợi đó."
"Ngươi ra dựa vào lão nhị nhà ta đi! Hắn chưa có vợ, cũng sẽ không có người ghen."
Nhị Cường:... Ca ca của ta thật tốt, ta cảm ơn ca cai
Đào Vọng Đường nhếch miệng cười: "Đại Cường, ta không thể không nói, ngươi đúng là một ca ca tốt."
Chỉ cần là người hơi có chút đầu óc đều biết Đào Vọng Đường đây là đang trêu chọc Đại Cường.
Nhưng Đại Cường sững sờ không nghe ra, có chút tự hào thẳng người: "Đúng quá còn gì! Ta cũng cảm thấy như vậy."
Nhị Cường thấy thế, huyệt thái dương lại bắt đầu nổi lên, hắn ta nhéo mi tâm.
"Ông chủ Đào, nếu ngươi sợ thì ngồi cạnh ta đi"
"Được!" Đào Vọng Đường không hề nghĩ ngợi, lập tức tới gần Nhị Cường ngồi xuống, hắn cảm thấy Nhị Cường rất đáng tin cậy.
Mà lúc này, Đào Ất đi ra ngoài múc nước đã đến bên cạnh con sông, bởi vì ánh trăng bị mây dày che khuất nên hắn ta thắp một ngọn đuốc soi đường.
Sau khi xách đầy một thùng nước lớn, một giây hắn cũng không dám nán lại, đi thẳng đến nơi nghỉ trại.
Cũng may, hắn không gặp phải nguy hiểm gì, càng không có dã thú gì cả.
Hắn phát hiện, bọn họ đi trong rừng già này lâu như vậy, một cọng lông dã thú cũng không nhìn thấy.
Có lẽ là vì con sói bạc kia.
Có nghĩa là, dã thú ngửi được khí tức động vật mạnh hơn mình, cũng sẽ sợ hãi chạy trốn.
Đào Giáp còn ở trong rừng nhặt củi, nhưng hắn ta thu hoạch được không nhiều củi lắm, bởi vì mới mưa nên đống củi trên tay hắn đều bị ẩm ướt nhữn nhữn, chắc chắn sẽ không đốt được ngay bây giờ.
Cho nên, hắn ta dần dần quên lời Cố An Nhiên nói, đi càng ngày càng xa.
Sau khi phát hiện mình đi ra khỏi phạm vi Cố An Nhiên nói, hắn ta cũng không sợ hãi.
Bởi vì dựa theo kinh nghiệm của hắn ta, chỉ cần có Ngân Dạ ở đây, vùng này căn bản không thể có động vật nguy hiểm gì.
Cho nên hắn ta tự an ủi mình một chút, lại đi đến nơi có nhiều cành khô.
Chỉ là, mới đặt chân đến đây, hắn đã cảm thấy trong khi rừng hắc ám này, dường như có tiếng hô hấp.
Nhất thời, sống lưng của hắn ta lạnh ngắt, dù sao trong rừng già kiểu này, kể cả không có dã thú, ai biết có thể có quái vật núi hay gì hay không chứ?
Nhưng con người một khi sợ hãi sẽ rất lớn mật can đảm.
Hắn ta run rẩy nói: "Là ai? Mau cút ra đây!"
Nhưng là, đáp lại hắn ta chỉ có tiếng hô hấp dồn dập như đang trêu tức hắn ta như cũ, không còn gì khác.
Hắn ta muốn lùi ra xa nơi này một chút, cho nên hắn ta lui lại vài bước về sau.
Cách đó không xa, truyền đến âm thanh cành khô bị giam gãy, nhưng sau đó, tiếng hô hấp dán sát hắn ta như hình với bóng dường như đình chỉ.
Đào Vọng Đường có hơi sốt ruột: "Ôi! Đào Giáp này làm việc thế nào đây? Sao còn chưa về nữa!"
Đào Ất nói: "Lão gia, ta biết hắn đi đâu, ta đi tìm hắn trở về."
Nói xong, chạy về phía Đào Giáp.
Chạy không bao lâu thì phát hiện Đào Giáp đang nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía mình.
"Ngươi làm sao vậy?" Đào Ất có chút lo lắng hỏi.
Đào Giáp vốn đang rất hoảng loạn, bởi vì gặp được Đào Ất nên cả người hắn ta mới bình tĩnh hơn nhiều.
Đi ba bước thành hai bước, hắn ta hạ giọng nói bên tai Đào Ất: "Ta nghi ngờ trong rừng này có thứ gì đó bẩn thỉu-"