Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 399 - Chương 399: Dưới Đáy Nước Ẩn Giấu Thứ Gì? (1)

Chương 399: Dưới Đáy Nước Ẩn Giấu Thứ Gì? (1) Chương 399: Dưới Đáy Nước Ẩn Giấu Thứ Gì? (1)Chương 399: Dưới Đáy Nước Ẩn Giấu Thứ Gì? (1)

Đại Cường và Nhị Cường nằm ở trên giường trúc, Đại Cường nhịn không được gãi sau lưng mình và trên cánh tay, càng gãi càng ngứa.

"Lão Nhị, ta muốn tắm rửa, ta chịu không nổi nữa rồi..."

Nhị Cường lườm Đại Cường một cái: "Đại ca, ngươi nhẫn nhịn một chút đi, An Nhiên cô nương là một nữ hài tử cũng không yếu ớt giống ngươi đâu!"

Trong thôn này chỉ có một cái giếng, Đào Vọng Đường hoang phí như vậy, giếng đã khô một nửa, người trong thôn đều có ý kiến.

Đại Cường ánh mắt linh hoạt xoay vòng vài vòng, sau đó nói: "Ta cũng chưa nói là sẽ dùng nước giếng mà, chỗ này của chúng ta không phải là phía Tây sao?”

"Chúng ta đến hồ nước phía tây tắm rửa đi." Đại Cường đề nghị.

Nhị Cường nhíu mày, có vẻ không đồng ý cho lắm: "Đã nói đừng tới chỗ đó, ngươi cứ nhất quyết không nghe."

Đại Cường lại túm ống tay áo Nhị Cường, lôi hắn ta đến hồ nước phía tây.

Nhị Cường chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài việc đi theo Đại Cường ra ngoài, dù vô cùng miễn cưỡng.

Lúc này trời đã tối, tuy vẫn đang là mùa xuân nhưng gió trong núi sâu thổi qua vẫn rất lạnh.

Hơn nữa, Đại Cường và Nhị Cường rõ ràng cảm giác được càng tới gần hồ nước kia càng thấy rét run cả người.

Như thể ngọn gió kia lượn một vòng trên mặt hồ rồi mang theo thứ gì đó kinh khủng dính lên người họ.

Khi đến hồ nước phía tây, Nhị Cường đứng trên sườn dốc, không tới gần mép nước.

"Ca, ngươi đi tắm đi, tắm nhanh lên, chỗ này hơi lạnh.' Lúc nói lời này, Nhị Cường lại khép chặt xiêm y của mình.

Đại Cường gật đầu, khi tới hồ nước, hắn ta không lập tức nhảy xuống mà ngồi xổm xuống quan sát.

Nếu nước lặng hắn ta sẽ không tắm, nước chảy thì tắm.

Cũng may, nước này hình như không bẩn, mùi cũng không nồng, Đại Cường ngồi xổm xuống cởi áo.

Lúc này, Nhị Cường sau lưng Đại Cường đứng mệt nên cũng ngồi xuống.

Nhưng vì chân dẫm phải quá nhiều sỏi nhỏ nên bất cẩn trượt xuống sườn dốc. Khoảng cách giữa Nhị Cường và Đại Cường không quá xa nên Đại Cường đang bên mép nước bị Nhị Cường va chạm từ phía sau, thế là bị đẩy rớt xuống hồ.

Lúc phút này, y phục của hắn ta còn chưa cởi hết.

Trước khi rơi xuống nước, hắn ta còn chửi ầm lên: “Lão Nhị, mẹ ngươi..."

Đại Cường vốn muốn mắng Nhị Cường, nhưng nghĩ một lúc lại hắn ta lại nhịn xuống vì hai người họ cùng một mẹ.

"Ùng ục!", Đại Cường chìm nghỉm xuống đáy nước.

Nhị Cường nhờ có ca ca chắn phanh gấp nên còn nghiêng ngả dừng lại bên hồ nước, chưa ngã xuống.

Tuy nhiên, mũi giày vẫn hơi ướt.

Thế nhưng, hắn ta không quá lo cho an nguy của ca hắn, vì khả năng bơi lội của ca hắn tốt hơn hắn nhiều.

Nhưng chờ mãi không thấy Đại Cường nổi lên, Nhị Cường bắt đầu hoảng sợ.

"Ca, ngươi ở đâu? Mau lên đây!" Giọng nói của Nhị Cường trở nên gấp gáp.

Nhưng mặt nước hoàn toàn không có động tính gì.

Nhị Cường thầm nghĩ: "Hỏng rồi, đừng bảo là lúc rớt xuống đụng phải tảng đá gì đó nhé."

Nghĩ đến đây, hắn ta bất chấp, chưa cởi quần áo đã nhảy ùm xuống.

Vừa nhảy xuống nước, một khuôn mặt phóng đại xuất hiện trước mặt hắn ta.

Vì vừa rồi Đại Cường ngã xuống nên nước hơi bị đục, Nhị Cường bị dọa lùi lại thật xa.

Nghĩ thầm đừng nói dưới nước này có ma da nhé?

"Ma da' dưới nước kia hình như cũng bị dọa lùi về sau.

Khi dao động trong nước không còn quá mạnh, Nhị Cường tập trung nhìn mới phát hiện đó là ca hắn.

Hắn ta làm làm động tác chỉ lên trên: Chúng ta đi lên, nhanh lên!

Đại Cường nín thở quá lâu, vốn sắp không nhịn được, gật đầu rồi ngoi lên khỏi mặt nước hít một hơi thật sâu.

Nhị Cường cũng ra khỏi mặt nước, bơi tới chỗ Đại Cường.

Hắn ta trách móc nói: "Ca, ngươi làm gì dưới đó mà lâu thế? Dua vậy không vui đâu."

Đại Cường hiếm khi thấy Nhị Cường hung dữ như vậy, rụt cổ sợ hãi nói: "Lão nhị, năm ngươi chín tuổi đã nói với ta chuyện này không đùa được, từ đó ta chưa từng đùa ngươi như thế nữa."
Bình Luận (0)
Comment