Chương 402: Buổi Tối Kỳ Dị (2)
Chương 402: Buổi Tối Kỳ Dị (2)Chương 402: Buổi Tối Kỳ Dị (2)
Cố An Nhiên bối rối lắc đầu: "Không, ta ngủ rất Sớm, các ngươi gặp chuyện gì lạ à?”
Đại Cường thật sự không nhịn được, nhanh chóng tiếp lời: "An Nhiên cô nương, hôm nay chúng ta đi mau đi, thôn này quá bất thường."
"Bóng đen ngoài cửa sổ đêm qua cứ bay tới bay lui không ngừng, trong rừng trúc còn có tiếng khóc..."
Nghe Đại Cường nói, sắc mặt Cố An Nhiên đột nhiên sa sam, sau đó nhìn Đào Vong Đường hỏi: "Ngươi thế nào rồi? Lên đường ngay được không?”
Đào Vọng Đường cười khổ lắc đầu: "Hôm nay sợ là không được, cho dù miễn cưỡng xuất phát, cũng không đi được bao xa, đến lúc đó lại thành trở ngại."
"Ta nghĩ đại khái còn phải ở chỗ này thêm hai ba ngày nữa."
Tuy Đào Vọng Đường rất không thích cái thôn quỷ dị này, nhưng thật sự hết cách rồi.
Cố An Nhiên suy nghĩ một lúc rồi nói: 'Vậy để ta đi nói chuyện với trưởng thôn."
Nàng ra khỏi nhà trúc, đi chưa được mấy bước đã thấy lão thôn trưởng dẫn theo vài thôn dân tới.
Trên tay họ hình như cầm một ít thổ sản. Sau khi nhìn thấy Cố An Nhiên, nét mặt phẫn nộ và vẻ xảo trá trong mắt lão thôn trưởng hoàn toàn biến mất tăm, lại là một dáng vẻ thuần phác.
"Cô nương, hôm nay các ngươi hẳn là sắp lên đường nhỉ? Trong núi chúng ta không có thứ gì tốt, tặng một ít thổ sản để các ngươi ăn dọc đường."
Cố An Nhiên khẽ thở dài một hơi, đưa một nén bạc cho lão thôn trưởng.
"Thôn trưởng, ngại quá, ta có vị đồng bạn ngã bị thương, có lẽ phải tĩnh dưỡng thêm mấy ngày mới đi được, chút bạc coi như phí sinh hoạt trong thôn của chúng ta."
Tay đưa thổ sản vùng núi của lão thôn trưởng hơi khựng lại, trên mặt lại nhanh chóng treo lên nụ cười thành thật trung hậu.
"Được, té ngã là chuyện không khống chế được, vậy các ngươi ở tiếp đi, nếu thiếu cái gì cứ nói chúng ta một tiếng."
"Đa tạ trưởng thôn." Cố An Nhiên cảm ơn.
Lão thôn trưởng và những thôn dân sau lưng ông ta để đồ lại, rời khỏi nhà trúc phía tây.
Cố An Nhiên đứng nhìn bóng lưng thôn trưởng và thôn dân một lúc lâu...
Hôm qua nàng đã phát hiện, những thôn dân này không tâm thường...
Vết chai ở giữa ngón tay cái của họ trông giống bị vũ khí mài ra chứ không phải do làm nông quanh năm.
Hơn nữa, so với dân chúng bình thường, người từng giết người luôn có vài điểm rất khác.
Dù những kẻ đó có ngụy trang kín kẽ đến mấy...
Đây chính là lý do tại sao hôm qua nàng đi ngăn cản hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường chạm vào chiếc rương dưới hồ, đó là vì nàng không muốn dính vào đám người này.
Chỉ cần họ không chủ động chọc tới mình, vậy nàng cũng sẽ không chủ động làm gì bọn họ.
Sau khi quay về nhà trúc, Đại Cường đến đón: "An Nhiên cô nương, ngươi đã nói với trưởng thôn chưa?”
Cố An Nhiên gật đầu: "Nói rồi, chúng ta ở lại thôn này một hai ngày rồi hẳn đi."
"Nhưng các ngươi chỉ nên loanh quanh gần nhà trúc này, đừng chạy loạn trong thôn."
Cố An Nhiên sợ Đại Cường và Nhị Cường táy máy tay chân đồ vật của đám người này nên cố ý dặn dò.
Đại Cường không có thiện ý, gật đầu: "An Nhiên cô nương, ngươi yên tâm ta biết rồi."
"Trong phòng hết nước rồi, ta vào thôn lấy ít nước."
Nói xong lại nhìn Nhị Cường dặn dò: 'Lão Nhị, ngươi di kiếm củi đi, phòng này chỉ còn ít củi đêm qua đã dùng hết, sáng nay không đủ dùng."
Nhị Cường tìm một cái rìu nhỏ rồi ra ngoài đốn củi, Đại Cường xách hai thùng nước tới chỗ giếng trong thôn.
Đến giếng thì phát hiện người trong thôn đều ở đây, tụ lại chỗ, không biết đang nói chuyện gì.
Nhưng thấy Đại Cường đi qua, họ ngừng bàn tán, đồng loạt quay về dáng vẻ thành thật chào hỏi Đại Cường.
"Tới muc nước a? Một thôn dân quen mặt tán gẫu với Đại Cường.
"Đúng vậy, nước trong giếng này ngọt lắm, hì hì!" Đại Cường cũng tự nhiên nói chuyện phiếm với thôn dân.
"Hầy..." Lão thôn trưởng đứng một mình bên cạnh thở dài.