Chương 404: Ham Ngam Nơi Hậu Viện (2)
Chương 404: Ham Ngam Nơi Hậu Viện (2)Chương 404: Ham Ngam Nơi Hậu Viện (2)
Sau đó đi về phía đông thôn, bóng lưng biến mất trên con đường cỏ dại mọc um tùm.
Cố An Nhiên nhìn đám cỏ dại với ánh mắt đầy ẩn ý, sau đó lớn tiếng nói: "Moi người cùng ta xuống hầm."
Vẻ mặt Đào Ất hơi khó xử: "An Nhiên cô nương, lão gia chúng ta cũng phải đi sao?"
"Vết thương của hắn không phải đỡ hơn rồi ư? Đi luôn!" Cố An Nhiên cố ý cao giọng.
Xuống hầm ngầm quả thật có thể sẽ gặp nguy hiểm, nhưng nàng có không gian, nếu gặp phải tình huống cực kỳ nguy hiểm, nàng sẽ cứu tất cả.
Đương nhiên, cách này chỉ được sử dụng trong trường hợp hết đường xoay sở.
Nàng rất tò mò, những người đó nhất định muốn các nàng xuống hầm để làm gì nên nàng dứt khoát tương kế tựu kế.
Một lúc sau, mọi người tập trung quanh lối vào hầm ở hậu viện, Đại Cường và Nhị Cường song song bước vào đầu tiên.
Ngay sau đó, Đào Vọng Đường được đưa vào, tiếp đó là đám tôi tớ của hắn, cuối cùng mới là Cố An Nhiên.
Nhưng Cố An Nhiên mới xuống chưa được mấy bước thì phát hiện chỗ niêm phong trong hầm có tiếng động.
Lúc này lão thôn trưởng không treo bộ mặt hiền lành kia lên nữa mà lộ ra nét nguy hiểm quỷ quyệt.
Ông ta chỉ vào hai người trẻ tuổi nói: "Hai người các ngươi lâu nay rất khỏe, khiêng tảng đá lớn đã chuẩn bị sẵn chặn ở cửa hầm đi."
"Dám có ý đồ với mấy cái rương của chúng ta thì đừng trách chúng ta vô tình."
Ban đầu ông không định động tới nhóm người này, vì trông bọn hắn có vẻ biết chút quyền cước công phu.
Ông ta sợ phiền toái.
Thế nhưng hai thanh niên trẻ tuổi kia không nghe lời, nhất định phải tới hồ nước tắm rửa, còn động vào mấy cái rương kia.
Dù không trực tiếp nhấc rương lên nhưng chắc chăn họ đã phát hiện ra bí mật của chúng.
Nếu không, họ sẽ không đột nhiên muốn ở lại thêm vài ngày...
"Trên phiến đá dày chèn thêm hai tảng đá lớn, như vậy hầm ngầm sẽ biến thành nghĩa trang của chúng."
Cố An Nhiên nhìn cửa hầm bị tảng đá lớn lấp kín, thờ ơ nhún vai.
Đối với Cố An Nhiên, chỉ đặt đá lớn ở cửa hầm không phải là chuyện nguy hiểm gì.
Chỉ cần họ không đổ đổ nước vào hầm hay chơi trò phóng hỏa thì sẽ không có vấn đề gì lớn cả.
"A a al" Cách đó không xa truyền đến tiếng thét chói tai của Đào Vọng Đường và người hầu của hắn.
Cố An Nhiên tiến lên vài bước, vốn định hỏi lý do nhưng sau khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, nàng dừng bước.
Lúc mới xuống hầm, Đại Cường và Nhị Cường không đốt lửa nên không nhìn thấy gì.
Bây giờ vừa châm ống đánh lửa* mang theo bên người lên liền thấy có ít nhất gần trăm bộ xương trắng chất chồng trong hầm.
() Người Trung Quốc thời xưa gọi là "hỏa chiết tử" 火折子:La một cái ống nhỏ bên trong có chứa vật liệu dẫn cháy: dùng đất thô vụn được quấn chặt bởi giấy bản sau khi được đốt lửa rồi thổi tắt, lúc đó sẽ còn lại những tàn lửa lốm đốm đỏ trong lòng ống. Khi muốn có lửa chỉ cần thổi hơi mạnh là ngọn lửa sẽ bốc lên)
Ngoại trừ Cố An Nhiên, mọi người đều ôm chặt cánh tay, một luồng gió lạnh thổi vào mặt.
Ngay cả một người thần kinh thô như Đại Cường cũng run rẩy hỏi: "An... An Nhiên cô nương, những người này đều bị thôn dân hãm hại ư?"
"Người trong thôn này quá ác độc, giết nhiều người như vậy." Đại Cường nói với vẻ không đành lòng.
Cố An Nhiên ngồi xuống trước mặt mấy bộ xương trắng, cẩn thận xem xét.
Theo kích thước của những bộ xương này, trong hầm có cả người lớn và trẻ em, xét theo quần áo thì họ đang mặc quần áo giống bách tình bình thường mặc khi làm việc đồng áng.
Đủ loại vết xước trên tường cho thấy tâm lý tuyệt vọng của những người này trước khi chết.
Cố An Nhiên có vẻ đã đi đến kết luận: "Hình như họ bị nhốt chung trong hầm này dẫn đến chết ngạt."
"Hơn nữa, ta cảm thấy bọn mới là chủ nhân của cái thôn này, nhưng bị người ta cưu chiếm thước sào*...'
(*) 鸠占竟巢/Cuu chiếm thước sào/Tu hú chiếm tổ: Ngồi không hưởng lộc, chiếm đoạt thành quả của người khác.