Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 406 - Chuong 406: La Ket Thuc Tinh Mang Của Các Ngươi (1)

Chuong 406: La Ket Thuc Tinh Mang Của Các Ngươi (1) Chuong 406: La Ket Thuc Tinh Mang Của Các Ngươi (1)Chuong 406: La Ket Thuc Tinh Mang Của Các Ngươi (1)

Dưới sự sắp xếp của Cố An Nhiên, mọi người nghỉ ngơi dưới hầm.

Đến khi trời chập choạng tối, Cố An Nhiên đánh thức mọi người dậy.

"Đứng lên, chúng ta ra ngoài."

Nói xong, nàng leo lên thang, chuẩn bị dỡ mấy tảng đá ở cửa hầm.

Đại Cường và Nhị Cường đồng loạt đứng dậy nói: "An Nhiên cô nương, cần giúp không?”

Cố An Nhiên chỉ cái thang dưới chân mình nói: "Hai người các ngươi vịn chắc thang là được."

Dứt lời, Cố An Nhiên khuếch đại lực lượng dị năng cường hóa của mình đến cực hạn, ba cục đá tảng chèn ở cửa hầm bị đẩy ra một cách nhẹ nhàng.

Cố An Nhiên chậm rãi vỗ tay: "Không nặng lắm, ta lên trước đây...

Đại Cường nhìn một khúc chiếc thang cắm sâu xuống đất, gân xanh trên trán giật giật.

Hắn ta thầm nghĩ: An Nhiên cô nương, nếu không phải cái thang bị thụt xuống một đoạn sâu hoắm như vậy, ta suýt tin mấy lời ba hoa của ngươi rồi!

Đại Cường và Nhị Cường không theo sát Cố An Nhiên đi lên mà đưa Đào Vọng Đường chân eo bị thương lên trước.

Sau đó họ mới lên.

Những người hầu kia đi sau cùng, chỉ cảm thấy lưng mình nổi da gà.

Chờ mọi người ra khỏi hầm, Cố An Nhiên nhìn đám Đào Vọng Đường nói: "Bọn chúng tập trung hết ở phía đông thôn rồi, các ngươi chọn chỗ nào đó ở đây trốn đi, hẳn sẽ không gặp nguy hiểm gì."

Đại Cường vội vàng hỏi: "An Nhiên cô nương, vậy chúng ta thì sao?"

"Hai người các ngươi theo ta tới phía đông thôn, gặp những kẻ định chôn sống chúng ta dưới hầm." Cố An Nhiên nhếch mép cười lạnh.

Vì bản đồ của Đào Vọng Đường vẽ nơi này có một thôn nhỏ nên trước khi tiếp cận thôn, Cố An Nhiên đã thu Ngân Dạ vào không gian, nói với người khác là Ngân Dạ tự vào rừng chơi.

Nhưng nếu muốn tới phía đông thôn đập cho đám người kia một trận thì thả Ngân Dạ ra sẽ tốt hơn.

Vậy nên nàng tìm lý do: "Ta đi nhà xí, các ngươi chờ ta một lát."

Nói xong, Cố An Nhiên đi ra phía sau nhà trúc, sau khi chắc chắn không ai thấy nàng mới thả Ngân Dạ ra.

Không lâu sau, Ngân Dạ nhảy ra khỏi bãi cỏ bên kia và vòng quanh Đại Cường hai vòng.

Đại Cường khen: "Lang ca, ngươi và chủ nhân của ngươi đúng là tâm linh tương thông, chúng ta đang định đi đánh nhau thì ngươi lập tức xuất hiện."

"Ngươi tới đúng lúc lắm, chúng ta cùng di giết sạch lũ khốn kiếp kia."

Ngân Dạ gật đầu đồng ý, sau đó ngồi xuống với dáng vẻ kiêu ngạo.

Lại qua một lúc, Cố An Nhiên đi ra từ sau nhà trúc, vẫy tay với Đại Cường và Nhị Cường: "Chúng ta đi thôi."

Lúc sắp tới gần thôn đông, trời đã tối mịt, bóng đêm giống như một tấm màn đen phủ kín mặt đất.

Phía đông thôn lúc này vô cùng náo nhiệt, tất cả người trong thôn vây quanh mấy đống lửa trại, há miệng ăn thịt nướng.

Nữ nhân trong thôn có người rót rượu cho đám nam nhân này, có người ăn mặc thiếu vải nhảy nhót cho chúng xem.

Nhưng nếu cẩn thận quan sát, có thể nhận ra những nữ nhân này cũng không mấy sẵn lòng.

Dưới đôi mắt tưởng chừng như bình tĩnh vô ba của họ ẩn chứa nỗi hận như khắc vào xương tủy.

Đại Cường cười hi hì: An Nhiên cô nương, bây giờ chúng tập trung lại một chỗ, vừa khéo để chúng ta làm thành sui cao hết."

Nhị Cường nhéo đôi lông mày nhíu chặt đau đớn nói: "Chúng ta tính cả Ngân Dạ cũng chỉ có bốn người thôi. Đối phương ít nhất có năm sáu mươi người, ngươi bảo chúng ta làm họ thành sủi cảo nổi không?"

Đại Cường không kiên nhẫn xua tay: "Ôi dào! Cần gì biết làm thành cái gì, tương cho một trận là được!"

Cố An Nhiên nhìn vị trí đống lửa, chỉ vào một hướng nói: "Đại Cường, ngươi tới đó, im lặng đừng phát ra tiếng động."

Sau đó tiếp tục chỉ vào hai vị trí, bảo Nhị Cường và Ngân Dạ đi qua.

Còn mình lấy riu đầu phượng ra, đi về phía đống lửa với nụ cười khát máu.

"Các ngươi trông vui nhỉ." Cố An Nhiên cầm rìu đầu phượng, hai tay buông thõng.

"Khụ khụ khụ... Ngươi... ngươi làm sao thoát ra được?"
Bình Luận (0)
Comment