Chương 410: Người Là Chủ Tử Duy Nhất Của Ta (1)
Chương 410: Người Là Chủ Tử Duy Nhất Của Ta (1)Chương 410: Người Là Chủ Tử Duy Nhất Của Ta (1)
Đại Cường nói lảm nhảm xong những lời đó, lần nữa cử động cổ chân mình.
Lần này, không dùng bao nhiêu sức lực, cổ chân ấy vậy mà có thể cử động rồi.
Hắn ta hô thầm trong lòng một tiếng, trong nước này quả nhiên có người chết oan, may mà bọn họ đã giết đám côn đồ kia.
Nhưng những lời này hắn ta chỉ nói thâm trong lòng, không có nói với Nhị Cường, hắn ta sợ lão nhị là hắn ta sợ.
Không mất bao lâu, những cái rương trong nước được vận chuyển từng cái từng cái lên đến bên bờ, rất nhanh mười cái rương liên được chất lộn xộn thành một đống.
Sau khi vận chuyển hai cái rương cuối cùng trong nước lên đến bên bờ, Đại Cường và Nhị Cường thoát lực rồi, nằm nhoài bên bờ, há to miệng thở hổn hển.
Hai người dây dưa một lúc mới trở lại bình thường, Cố An Nhiên đưa cho bọn họ một bộ y phục khô ráo, vừa người.
Đây là lấy ra từ khu cổ trang trong không gian, thế nhưng Đại Cường và Nhị Cường cũng không hỏi từ đâu ra. Sau khi chui ra từ trong nước, chọn một bụi cỏ thay y phục ra rồi đi đến bên cạnh Cố An Nhiên.
An Nhiên cô nương, sao ngươi không mở những cái rương này ra" " Đại Cường khó hiểu hỏi.
"Đợi các ngươi lên, cùng mở ra xem chứ." Cố An Nhiên tùy ý khuấy động ổ khóa đã rỉ của những cái rương này.
Những cái rương này, bởi vì chìm dưới đáy nước quá lâu đã bốc lên một mùi hôi thối trong nước.
Nàng tùy ý chọn một cái rương ở gần, dùng búa bổ một sợi xích sắt ra.
Sau khi mở ra, phát hiện bên trong cái rương này là một rương chứa thỏi vàng được xếp ngay ngắn.
Cố An Nhiên đã cảm thấy trước mắt của bản thân đổ một cơn mưa vàng thỏi rồi, nàng cũng chặt hết ổ khóa của những cái rương còn lại.
Trong mỗi một cái rương, đều là những thỏi vàng được chất đầy ắp.
Cố An Nhiên vẫn luôn bình tĩnh biết tự kiềm chế, bây giờ suýt chút nữa không nhịn được bật cười thành tiếng.
Nhị Cường cẩn thận lấy một thỏi vàng lên, nhìn kỹ một lúc nói: "Những thỏi vàng này không thể trực tiếp dùng." Trước đây hắn ta là tiêu khách, không thể quen thuộc hơn với những món đồ này nữa.
Cố An Nhiên đang vui mừng muốn bật cười, lúc này phảng phất như bị tạt một chậu nước lạnh.
"Tại sao không thể dùng?" Cố An Nhiên khó hiểu hỏi.
"Đây là năm đó do một nước nhỏ lệ thuộc nước Tuyên đặc biệt tiến cống vào, nhưng mà đến biên giới nước Tuyên đã bị cướp rồi."
"Sau khi Hoàng đế biết được thì giận dữ, hạ lệnh nhất định phải bắt được những người cướp vàng, làm rạng thanh danh của nước Tuyên."
"Mà nước nhỏ đó, cũng vẫn luôn tìm người cướp số vàng này, bởi vì những tên đó đã giết một vài sứ thân."
Cố An Nhiên biết rồi, những vật này là khoai lang bỏng tay, thế nhưng nàng vẫn lựa chọn cất giữ đống này lên.
Sau khi trở vê trấn Kính Hồ, muốn nghĩ cách luyện hóa đống này, rồi lại làm thành hình dạng mình thích không phải là được rồi sao?"
"Các ngươi trở về nhà trúc đi, ta đi tìm một vài nữ nhân trong thôn." Cố An Nhiên dặn dò Đại Cường và Nhị Cường.
Hai người bọn họ không hỏi nhiều, cam bộ y phục ướt của mình trên tay, trở về nhà trúc. Dao Vong Duong thay hai nguoi bon ho an toàn trở về, trong lòng vui mừng.
Nhưng mà, chuyện lấy được ba mươi, bốn mươi rương vàng bạc châu báu, người bọn họ rất ăn ý mà không nói với Đào Vọng Đường.
Dù sao, thới gian bọn họ ở chung với Đào Vọng Đường không phải là dài lắm, hơn nữa An Nhiên cô nương chưa từng dẫn hắn đến sơn cốc.
Cho nên, có một số việc nên giữ bí mật thì vẫn cần giữ bí mật.
Có đôi khi, có đủ nhiều vàng bạc châu báu, đủ khiến một người bình thường trở nên mất lý trí.
Thế nhưng bọn họ không biết, Đào Vọng Đường người ta căn bản không thèm nhìn đến chút vàng cỏn con này.
Cố An Nhiên đến nơi ở của những nữ nhân kia, các nữ nhân cảnh giác nhìn nàng, thậm chí có vài người giữ chặt con mình ở phía sau.