Chương 412: Tới Nghiệp Thành (1)
Chương 412: Tới Nghiệp Thành (1)Chương 412: Tới Nghiệp Thành (1)
Vẻ mặt Du Nương trịnh trọng, lần nữa dập đầu: "Ta sẽ không."
"Kể từ hôm nay, người chính là chủ tử duy nhất của ta, nếu như gặp nguy hiểm nhất định thề sống chết bảo vệ người!"
Cố An Nhiên khẽ mở đôi môi đỏ mọng nói: "Ngươi đi theo ta vậy.'
Vẻ mặt Du Nương đầy vui sướng, lại dập đầu ba lần rôi mới đứng dậy, lặng im theo sau Cố An Nhiên.
Tới nhà trúc phía tây rồi, Đại Cường và Nhị Cường còn cả Đào Vọng Đường thấy nàng dẫn theo một nữ nhân về, đều có chút tò mò.
"An Nhiên cô nương, đây là..."
Cố An Nhiên chỉ chỉ Du Nương nói: "Tên nàng là Du Nương, về sau sẽ đi cùng chúng ta."
"Mấy nam nhân trong thôn giờ phút này đã biến thành thi thể hết rồi, ngươi cho người đi chôn thi thể đi."
"Được, An Nhiên cô nương chuyện này ngươi cứ yên tâm."
Đào Vọng Đường vừa lên tiếng trả lời vừa vẫy tay ý bảo tôi tớ dưới tay mình đi làm việc.
"Vết thương ở chân và thắt lưng của ngươi đã lành chưa? Nếu như không ảnh hưởng việc đi lại, vậy ngày mai chúng ta rời đi." Cố An Nhiên nói.
Đào Vọng Đường không muốn ở lại địa phương quỷ quái này thêm dù chỉ một khắc, cho dù vẫn chưa lành lại, ngày mai hắn cũng phải rời đi.
Hắn gật đầu như giã tỏi: 'Lành lặn lắm rồi, ngày mai chúng ta xuất phát ngay đi, không cần chờ đâu.”
"Ừ, vậy đêm nay đều đi nghỉ ngơi sớm đi" Nàng nói một tiếng, rồi trở về phòng của mình.
Hôm sau, đoàn người Cố An Nhiên xuất phát.
Dựa theo bản đồ do tổ tiên Đào Vọng Đường lưu lại, đi suốt bốn năm ngày, đều coi như an ổn.
Chỉ là ngẫu nhiên sẽ gặp dã thú trên đường núi, nhưng mà bởi vì có Ngân Dạ, đa số dã thú đều không dám tới gần.
Đào Vọng Đường thừa dịp lúc nghỉ chân, nhìn thoáng qua bản đồ, vui vẻ nói: "An Nhiên cô nương, chúng ta lại đi thêm một hai canh giờ nữa, trước khi trời tối là có thể tới Nghiệp thành."
Hắn có thể tạm thời không cần sống cuộc sống như dã nhân nữa.
Cố An Nhiên nhìn theo hướng ngón tay Đào Vọng Đường nói: "Vậy tranh thủ thời gian đi thôi."
Lúc trời sắp tối, rốt cuộc bọn họ cũng tới Nghiệp thành, cũng may cửa thành không đóng.
Nhưng mà, lúc vào cửa thành, lại bị quan binh thu thanh ngan can.
"Các ngươi từ đâu tới đây, có cầm theo sổ hộ tịch không?" Binh lính không kiên nhẫn hỏi.
Đại Cường vội vàng lấy ra sổ hộ tịch nhà mình: "Binh gia, đây là sổ hộ tịch nhà ta"
Hắn ta chỉ chỉ Nhị Cường và Cố An Nhiên nói: "Đây là đệ đệ ta Phương Nhị Cường, đó là muội muội ta Phương Thúy Hoa."
Binh lính cầm sổ hộ tịch nhìn vài lần, sau khi xác định thật giả thì nói: "Được rồi, các ngươi đứng ở một bên trước đi."
Thân phận Đào Vọng Đường như vậy, thật sự không dám lấy sổ hộ tịch thật sự ra.
Lấy ra là giống như đang nói cho mọi người, người này rất có tiên, mau bào sạch tiên hắn cho ta.
Cho nên, hắn lấy ra một ít vàng lá, cùng một tờ giấy trắng, đưa cho binh lính thủ thành cầm đầu.
"Binh gia, lần này ta đi gấp, không nghĩ tới mang mấy thứ này, ngài xem thử có thể dàn xếp một chút hay không?”
Binh lính kia nhận lấy giấy Tuyên Thành, sau khi mở giấy ra, chỉ thấy vàng lá chói lọi.
Nhưng mà, vẻ mặt hắn vẫn có chút khó xử, bởi vì tổng quản đại nhân cố ý dặn dò, phải kiểm tra tất cả người lui tới.
Lỡ như xảy ra chuyện, thì cái đầu hắn khó mà giữ được...
Nhưng mà, tên mập trước mắt này thoạt nhìn thật sự là không giống người xấu, rốt cuộc nên cho đi hay là không đây?
Tuy rằng, kẻ đầu bóng lưỡng và có râu đi cùng hắn rất giống người xấu, nhưng bọn họ lại có sổ hộ tịch.
Đào Vọng Đường biết, nếu hôm nay hắn không tiêu nhiều tiền một chút, thì sợ là không dễ làm.
Cho nên, hắn lại đổ một nhúm đậu vàng xuống đất rồi nói: "Ai nha! Binh gia, ngài rớt đồ kìa." Hắn chỉ vào đậu vàng trên mặt đất nói.
Binh lính kia vội vàng xoay người, nhặt đậu vàng trên mặt đất lên, bỏ vào trong hầu bao.