Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 414 - Chuong 414: Dieu Hoa Lau (1)

Chuong 414: Dieu Hoa Lau (1) Chuong 414: Dieu Hoa Lau (1)Chuong 414: Dieu Hoa Lau (1)

Nhưng mà, Cố An Nhiên lại không có ý nghĩ như vậy, nàng chỉ muốn bán đi số chén thủy tinh này ở Nghiệp thành.

Vốn dĩ, ở thành Mặc An hẳn là cũng có thể bán đi, nhưng mà bởi vì thành Mặc An là địa bàn của Dạ Tu Mặc, nàng sẽ không hãm hại người của hắn.

Vẫn nên đi hãm hại người khác, vậy thì tốt hơn một chút.

Đào Vọng Đường ngậm thìa vàng sinh ra, đã quen với cuộc sống xa hoa, cho nên chuyện thứ nhất hắn làm sau khi vào thành, chính là hỏi dân chúng của Nghiệp thành, chỗ nào có đồ ăn ngon, chỗ nào chơi vui.

Tìm hiểu rõ ràng xong, hắn đến cạnh Cố An Nhiên nói: “An Nhiên cô nương, chúng ta đi khách điếm Thuận Toàn, khách điếm này là khách điếm tốt nhất Nghiệp thành, chúng ta đã bôn ba nhiều ngày trên đường, ta đã sắp quên ngủ tám tiếng trên giường có cảm giác như thế nào rồi."

Cố An Nhiên cười cười: "Được, ngươi hỏi rõ đường đi chưa? Nếu đã hỏi được rồi thì ngươi dẫn đường đi."

"Hỏi rõ rồi, các ngươi đều đi theo ta." Đào Vọng Đường di tuốt ở đằng trước, bước di rất nhanh. Đại Cường nhỏ giọng can nhằn nói: "Khách điếm tốt nhất, vậy phải tốn bao nhiêu tiên chứ?”

Từ lúc Cố An Nhiên nói thiếu tiên, hình như Đại Cường đã trở nên vô cùng tiết kiệm, chỉ cần là chuyện cần tiêu tiền, hắn ta đều rất mẫn cảm.

Cố An Nhiên vỗ vỗ bả vai Đại Cường: "Đừng lo lắng chuyện này, ra cửa rồi thì thứ gì cần tiêu thì cứ tiêu.'

"Tiền có là do kiếm được, mà không phải tiết kiệm được."

Đại Cường nhướng mày về phía Cố An Nhiên, thầm nghĩ: là ý mà ta nghĩ đúng không? Buổi tối sẽ đi cướp phủ thành chủ.

Cố An Nhiên thấy lông mày như con sâu lông của Đại Cường đã sắp nhướng lên trời, buồn bực hỏi: "Ngươi làm sao vậy? Mí mắt không thoải mái à?”"

"Nếu mà không thoải mái, thì chúng ta tìm một y quán đi khám trước."

Đại Cường lắc đầu như trống bỏi: "Không có không có, ta chỉ hoạt động lông mày chút thôi, hì hi hi hi

ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k

Tuy rằng Đào Vọng Đường di tuốt ở đẳng trước, nhưng mà tiếng Đại Cường nhỏ giọng căn nhằn chuyện tiền nong, vẫn bị hắn nghe được.

"Đại Cường huynh đệ, chuyện tiên nong, ngươi không cần lo lắng, cứ để ta ra, ngươi cứ việc ở là được."

Đại Cường bĩu môi nói: "Từ gây giờ đến Viên Châu còn rất xa, ngươi cũng không còn bao nhiêu vàng lá đậu vàng, đến lúc đó phải làm sao?”

Đào Vọng Đường có chút không tốt ý liếc Cố An Nhiên một cái: "Chuyện này ấy à...... Hì hì hì hì! Ta có thể mượn trước An Nhiên cô nương một ít, đến lúc đó lấy tiền ở Viên Châu về, ta trả lại cho An Nhiên cô nương."

"Được." Cố An Nhiên gần như không nghĩ gì đã đồng ý.

Ai cũng có thể lừa tiền của nàng, nhưng mà Đào Vọng Đường tuyệt đối không có khả năng, bởi vì hắn căn bản khinh thường đi lừa tiền.

Đại Cường thấy Cố An Nhiên đã đồng ý, cũng không nói thêm gì nữa, đoàn người đi tới khách điếm Thuận Toàn.

Khách điếm này có khác biệt rất lớn so với khách điếm bình thường, nó không có từng gian từng gian khách phòng, mà có rất nhiều viện.

Số người có thẻ ở trong từng viện cũng khác nhau, được xem kích thước viện rồi mới quyết định.

Ở khách điếm như vậy, giống như là thuê một căn viện, tính tư mật cũng tốt hơn nhiều so với khách phòng.

Đương nhiên, giá cả cũng đắt hơn rất nhiều so với khách phòng.

Nhưng mà, Đào lão bản của chúng ta có tiền, bàn tay to vung lên nhìn tiểu nhị nói: "Căn viện lớn nhất của các ngươi có thể ở bao nhiêu người?"

Tiểu nhị vừa thấy bộ dạng này của Đào Vọng Đường là biết hắn không thiếu tiền: "Vị khách quan này, Thu Anh viện là viện lớn nhất chỗ chúng ta, có thể ở mười hai người, ngài xem có muốn ở lại không?"

Đào Vọng Đường vừa lòng gật gật đầu: "Vậy Thu Anh viện đi, dọn hai bàn rượu và thức ăn lên, rượu phải là loại tốt nhất."

"Còn đồ ăn, dọn hết mấy món chiêu bài trong khách điếm của ngươi lên."
Bình Luận (0)
Comment