Chương 456: Đại Cường Thủ Nam Đức )
Chương 456: Đại Cường Thủ Nam Đức )Chương 456: Đại Cường Thủ Nam Đức )
Mà trong phòng Cố An Nhiên cũng phát ra âm thanh của vật nặng rơi xuống đất, lại qua một lúc, trong khách trạm truyền đến tiếng kêu thảm thiết, còn có tiếng tách trà và bàn ghế rơi vỡ.
Âm thanh này, làm kinh sợ chủ và chưởng quỹ, cũng như khách đang ở trong khách trạm.
Nhị Cường thấy võ công tên trộm này kém như vậy, cũng không gấp chạy đến giúp đỡ Đại Cường, mà chậm rãi thắp đèn lên.
Lúc này, Đại Cường có thể nhìn rõ người muốn trộm đồ của hắn ta trông như thế nào rồi.
Một nam một nữ, tướng mạo của người nam trông rất dung tục, để râu quai nón, nhưng so với lão nhị nhà hắn ta, khí chất chính là kẻ trên trời người dưới đất.
Còn người nữ nhìn cũng khá đẹp, nhưng Đại Cường cảm thấy nàng ta rất quen mắt.
Vò đầu bứt tai suy nghĩ hồi lâu, hắn ta mới tức giận nói: "Sao lại là ngươi? Buổi sáng ta đã tha ngươi một mạng rồi."
"Đến nửa đêm, ngươi lại dám đến trộm đồ của tai"
Nữ nhân này không phải ai khác, chính là người buổi sáng cải trang thành bà lão lừa gạt Đại Cường và Nhị Cường.
Đại Cường túm áo của nữ nhân đó nói: "Ta không đánh nữ nhân, nhưng hai người các ngươi phải cùng ta đến gặp An Nhiên cô nương."
Ả nữ nhân đó vừa nghe tên đầu trọc này không đánh phụ nữ, lại cộng thêm họ đều là những người đang vội lên đường, chắc chắn đã lâu không chạm qua phụ nữ rồi.
Huống hồ chi, tên đầu trọc này và tên râu quai nón vừa nhìn đều là bộ dạng rất thô tục...
Nghĩ như vậy, trong lòng nàng ta liền nảy ra một kế hoạch, nàng ta không muốn đi gặp An Nhiên cô nương gì đó, rơi vào tay nàng chẳng phải sẽ chết thảm hơn sao.
Vào buổi sáng, người có thể đốn ngã cây bằng một cây rìu chắc chính là nàng.
Hơn nữa nàng ta cảm thấy, ở bên cạnh rất có thể là An Nhiên cô nương mà tên đầu trọc này nói.
Bởi vì, hai tên đồng bọn của nàng ta, lúc này đang kêu la thảm thiết ở phòng bên cạnh.
Nàng ta vùng vẫy nhẹ, lộ ra bờ vai như ngọc của bản thân, không những không sợ Đại Cường, thân thể mang theo mùi thơm dựa sát vào trên người Đại Cường: "Vị đại ca này, nếu huynh thả ta và ca ca của ta ra, ta sẽ để cho huynh tùy tiện..."
Giọng nói cực kỳ giả tạo, nhưng lại là giọng điệu mà nam nhân thích! Nàng ta gần như có thể chắc chắn, tên đầu trọc và tên râu quai nón sẽ bị cắn câu.
Đại Cường một chốc không phản ứng lại, quát lớn: "Làm cái gì? Ngươi cách xa ta một chút, mùi trên người ngươi đang xộc vào mũi ta."
Nàng ta cười khinh trong lòng, thì ra là một tên ngốc, vậy thì đơn giản rồi.
Nàng ta không chỉ không cách Đại Cường xa một chút, mà còn quay người lại, bộ phận mềm mại kiêu ngạo của mình thỉnh thoảng lại chạm vào tay Đại Cường.
Cho dù Đại Cường có chút ngốc, lúc này cũng đã hiểu hành động của nữ nhân này có nghĩa gì rồi.
Hắn ta nghiến răng nói: "Ta vốn dĩ không đánh nữ nhân, nhưng ngươi lại muốn khiến ta không còn trong sạch.”
"Vậy thì đừng trách ta, ta không thể làm chuyện có lỗi với Mạt Nương."
Nói xong, không chút do dự cho ả nữ nhân đang quyến rũ mình một cú đấm mạnh.
Cú đấm này vừa vặn giáng vào mũi nàng ta, máu mũi liền không khống chế được chảy ra.
Sau khi đánh xong, Đại Cường có vẻ không vừa ý, lại đấm thêm hai cái vào hai con mắt của nàng ta.
Sau đó, nàng ta hai mắt bầm tím, máu mũi không ngừng chảy.
Đại Cường khinh bỉ nhìn nàng ta một nói: "Ngươi xem ngươi xấu ra sao."
Lại giống như không hả giận, lại đưa nắm đấm lên muốn đấm thêm một cái vào mặt nàng ta, lại bị Nhị Cường cản lại.
"Ca, đừng đánh nữa, đưa qua chỗ An Nhiên cô nương, xem nàng xử lý như thế nào."
Nàng ta bị Đại Cường đánh đến ngơ ra, một bộ dạng không còn gì lưu luyến nữa.
Ca ca của nàng ta dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc mà nhìn Đại Cường, dù sao thì muội muội hắn ta trên phương diện này chưa từng thất bại, mà Đại Cường không chỉ không cắn câu, mà còn đánh muội muội hắn ta.
Không phải tên ngốc thì là gì?