Chuong 51: Thu Thap Vat Tu (2)
Chuong 51: Thu Thap Vat Tu (2)Chuong 51: Thu Thap Vat Tu (2)
"Nhưng vì để cho an toàn, tốt hơn hết là mở tất cả các cánh cửa, kiểm tra một lần."
Cố Hồng Khánh vô cùng tin tưởng Cố An Nhiên, vừa nghe nói nơi này không có người, lập tức thu hồi cung săn, lấy ra một con dao găm nhỏ để phòng thân.
Theo yêu cầu của Cố An Nhiên, mở hết tất cả cửa ra để kiểm tra
Hai người cùng nhau làm việc, đã nhanh chóng kiểm tra xong tiền viện.
Không có một ai, nhưng có mấy phòng vẫn còn một vài tấm nệm có thể sử dụng được.
Đến hậu viện, Cố Hồng Khánh đi vào phòng bếp, hắn ta cảm thấy trong phòng bếp này có thể còn sót lại một ít lương thực, lúa gạo.
Cố An Nhiên phán đoán vị trí nhà kho, đẩy cửa bước vào.
Trong không khí có rất nhiều tro bụi, có mùi ngột ngạt, nhưng quả thật trong nhà kho của ngôi nhà này còn lại không ít đồ.
Thùng vốn chứa gạo tinh và ngũ cốc mịn còn lưu lại một ít, nhưng trong hũ vẫn còn rất nhiều ngũ cốc thô.
Hũ đựng ngũ cốc thô được đậy bằng nắp gỗ nên không bị chuột phá hoại. Ngoài ra còn có hơn chục mảnh vải, không phải loại vải thượng hạng mà là loại chất liệu chống mài mòn.
Đối với những người chạy nạn, loại vải này tốt hơn nhiều so với loại vải lộng lẫy.
Cố An Nhiên đi vào nhà kho, phát hiện còn lại hơn hai mươi tấm nệm giường, cùng nguyên một bộ dụng cụ nghề mộc.
Còn lại là những thứ như bàn, ghế, tách trà...
Có lẽ nhà này của cải đồi dào, có quá nhiều đồ vật, đây đều là đồ không thể mang theo được.
Cố An Nhiên không ăn được ngũ cốc thô, cũng không cần đệm, trong không gian có rất nhiều chăn len ấm áp, chăn lụa tơ tắm, sao phải bận tâm đến mấy cái chăn bông nặng nề này?
Nhưng Cố An Nhiên nhét mấy bộ ấm trà, bàn ghế vào trong không gian, biết đâu có thể dùng được thì sao? Dù sao không gian của nàng cũng rất rộng rãi.
Cố Hồng Khánh lại không may mắn như vậy, trong phòng bếp không còn chút thức ăn nào, chỉ có rau khô thối cùng mấy miếng thịt khô trên xà đã bị chuột gặm mất.
Hắn ta đang có chút ủ rũ thì nghe thấy Cố An Nhiên cách đó không xa hét lên: "Cố Hồng Khánh, lại đây!"
Cố Hồng Khánh tưởng Cố An Nhiên gặp nguy hiểm nên lập tức cầm cung săn trong tay chạy về phía nàng.
"An Nhiên cô nương, ngươi không sao chứ?” Cố Hồng Khánh chạy nhanh vào nhà kho rồi hỏi.
Cố An Nhiên có chút khó hiểu nhìn hắn: "Ta có thể xảy ra chuyện gì chứ?"
"Ở đây còn sót lại một ít ngũ cốc thô và đệm giường. Ngươi đem túi vải lấy một ít, cũng vác lấy hai tấm đệm."
Đôi mắt của Cố Hồng Khánh sáng lên khi nhìn thấy cái hũ chứa đầy ngũ cốc thô.
Hắn ta lấy túi gạo ra, nhanh chóng đổ đầy một túi lớn.
Vừa đổ xong, Lý Kim Quang đã dẫn theo một đám nam nhân đi vào.
Họ cũng đã lục soát tất cả các gian phòng ở tiên viện, ngoại trừ một số dụng cụ và mấy tấm nệm ra, cũng không tìm thấy thứ gì có thể dùng được.
Nhưng có mấy tiểu tử tìm được vài hũ dưa muối, lấy về cũng có thể ăn được mấy ngày này.
Cố Hồng Khánh thấy Lý Kim Quang đi vào, luôn miệng nói: "Kim Quang thúc, ở đây còn có một số thứ nhà này không thể mang đi được, còn có một ít ngũ cốc thô, các ngươi mang túi vải tới, mỗi người đổ một ít đi!"
Lý Kim Quang nhìn hũ đựng ngũ cốc thô, hai mắt sáng ngời, bọn họ đã chạy nạn hơn hai mươi ngày, nhiều gia đình đã rất thiếu lương thực.
Mặc dù trên người họ có một ít tiền nhưng thời buổi này không có nơi nào để mua lương thực, chưa nói đến giá lương thực còn tăng cao.
Cố An Nhiên nhìn mọi người nói: "Trong nhà này không có gì nguy hiểm, môi trường rất tốt, người có thể vào ở."
" Các ngươi cứ làm việc đi, ta về đây."
Cố An Nhiên nói xong liền trực tiếp rời đi.
Lý Kim Quang nhìn theo bóng lưng của nàng, lẩm bẩm nói: "Sao cô nương này lại vội vàng rời đi như vậy? Đến lương thực cũng quên cầm, mặc dù nàng ấy có thể đi săn thú, nhưng chẳng lẽ chỉ ăn thịt không ăn sao?”