Chương 510: Cim Có Nốt Ruồi (1)
Chương 510: Cim Có Nốt Ruồi (1)Chương 510: Cim Có Nốt Ruồi (1)
"Đại ca ca, khăn này bị muội làm bẩn mất rồi, đợi giặt sạch nó xong rồi muội trả lại cho huynh nhé."
Đại Cường gãi gãi cái đầu hói mất một nửa của mình rồi nói với một ánh mắt dịu dàng: "Chỉ là một cái khăn thôi, không cần trả lại đâu."
"Sao muội lại ngồi xổm khóc một mình ở chỗ này vậy? Là do muội gặp phải chuyện khó gì à?" Vẻ mặt hung thần ác sát của Nhị Cường cũng hiện lên ý quan tâm lo lắng.
Vương Chi Chi là một người hướng nội, bình thường cũng không hay nói chuyện. Nếu như là nàng ấy của hồi trước, khi nhìn thấy những người có dáng vẻ không quá hiền lành như Đại Cường và Nhị Cường thì trên cơ bản là nàng ấy sẽ không nói quá nhiều.
Nhưng không biết tại sao mà hôm nay, lúc nàng ấy nhìn thấy hai người trước mắt này chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Vương Chỉ Chi có chút nghẹn ngào nói: "Không có gì, chỉ là một vấn đề nhỏ thôi."
Nàng ấy biết, đối với những chuyện liên quan đến đệ đệ mình, chủ yếu là do phụ mẫu hoàn toàn không thèm nghĩ đến nàng ấy, thế nên nàng ấy chỉ có thể chấp nhận số mệnh.
Nghĩ đến đây, trong lòng Vương Chi Chi có chút buồn bã, trên môi hiện lên một nụ cười giễu cợt.
Nàng ấy chậm rãi đứng dậy, mỉm cười với Đại Cường và Nhị Cường, nói: "Muội phải về nhà rồi."
Nàng ấy vừa mới nói dứt câu thì một giọng nói đanh đá chợt vang lên...
"Vương Chi Chi, cái con nha đầu phí tiền này, thế mà ngươi còn dám chơi cái chiêu rời nhà trốn đi với lão nương? Ngươi nhanh đi ra đây cho ta, nếu không, chờ đến lúc ta tìm được ngươi rồi thì ngươi sẽ đẹp mặt."
Vương Chỉ Chỉ nở nụ cười khổ, nhìn Đại Cường và Nhị Cường, nói: "Mẫu thân muội tới tìm muội rồi, muội phải về nhà đây..."
Nói xong, nàng ấy nhẹ nhàng thở ra một hơi dài...
Từ vẻ mặt của Vương Chi Chi, Đại Cường biết, nàng ấy bài xích việc về nhà.
"Cô nương, có phải muội đang gặp phải chuyện khó khăn gì đúng không? Nói với ca đi, ca sẽ giúp muội."
Vương Chi Chi cúi đầu, chuyện như vậy, chỉ cần phụ mẫu nàng ấy quyết định thì người khác nào dám nói cái gì nữa chứ?
Nàng ấy cười khổ lắc đầu, mẫu thân của Vương Chi Chi cũng phát hiện ra bóng dáng của nàng ấy bèn chạy chậm tới, không nói hai lời đã véo tai con gái nhà mình: "Được lắm! Cái con Tiểu Đề Tu này, không những muộn thế này vẫn dám chạy ra ngoài mà còn dám nói chuyện với hai nam nhân vào lúc trời tối, ta thấy ngươi đây là muốn lên trời đúng không?”
Lỗ tai của Vương Chi Chi bị véo đến mức đỏ bừng lên, nhưng nàng ấy lại không hề kêu tiếng nào.
Nhiều năm vậy rồi, Vương Chi Chi đã sớm biết, nếu như nàng ấy dám phản kháng vào lúc này thì sẽ còn phải chịu trận đòn lớn hơn nữa...
Đại Cường thấy thế, không thể chịu đựng được, Nhị Cường cũng cảm thấy trái tim mình thắt lại đầy khó chịu.
Đại Cường hít sâu một hơi, tốt tính nói: "Vị đại tỷ này, có phải nhà các ngươi đang gặp phải chuyện gì khó xử không? Dù thế nào thì cũng không thể làm cho đứa nhỏ nhà mình cảm thấy khó xử chứ?"
Mẫu thân của Vương Chi Chi nhìn về phía Đại Cường, phỉ nhổ: "Ngươi mới là người có chuyện đó. Ta chỉ đang dạy dỗ đứa nhỏ nhà ta thôi."
"Tâm của đứa nhỏ này cao ngạo, ta tìm cho nó một mối hôn sự tốt, nó không hài lòng thì thôi đi, thế mà còn dám rời nhà trốn đi; ta dạy dỗ nó thì là ta sai à?"
Vương Chi Chi lấy hết can đảm hỏi lại: "Mối hôn sự tốt? Gả cho một kẻ ngốc thì có phải là một mối hôn sự tốt không?” Mẫu thân của Vương Chi Chi ưỡn ngực nói với vẻ đúng lý hợp tình: "Kẻ ngốc thì làm sao? Ít nhất thì nhà người ta giàu có hơn vô số nhà, bá bá ruột còn là tiên sinh của thư viện nữa đó, danh giá đến vậy cơ mà?”
Vương Chi Chi nhìn thẳng vào mẫu thân mình: "Có thật là vì ngài vì nhà hắn có điều kiện tốt không? Hay là vì việc học của đệ đệ nên mới muốn gả con cho đồ ngốc đó..."