Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 513 - Chương 513: Chuyện Năm Đó Xin Cảm Ơn Ngài (2)

Chương 513: Chuyện Năm Đó Xin Cảm Ơn Ngài (2) Chương 513: Chuyện Năm Đó Xin Cảm Ơn Ngài (2)Chương 513: Chuyện Năm Đó Xin Cảm Ơn Ngài (2)

Lý bà bà nhìn xung quanh một lượt rồi kéo mấy người Đại Cường tới chỗ một con hẻm nhỏ.

Vốn dĩ bà ta cũng không định xen vào việc của người khác, nhưng nha đầu Chi Chi này thực sự quá đáng thương.

Bà ta đã biết chuyện đôi phu thê có lòng dạ đen tối kia muốn ga Vương Chi Chi cho một kẻ ngốc rồi.

Sau khi xác định xung quanh không có người nào khác, Lý bà bà mới nhỏ giọng nói: "Mặc dù đôi phu thê kia nói Chi Chi là họ nhận nuôi từ chỗ bà con họ hàng xa, nhưng lúc ấy, rõ ràng là ta nghe thấy bọn họ nói tới giá cả mua vào bán ra."

"Còn nhắc tới cái gì mà phủ Doanh Châu nữa ấy..."

"Hơn nữa, nếu như là họ hàng thì tại sao suốt mười mấy năm sau đó, không ai nhìn thấy người đó tới nhà Chi Chi nữa?”

Đại Cường nghe đến mấy chữ phủ Doanh Châu thì ánh mắt nhìn Vương Chi Chi đã biến thành ánh mắt dành cho muội muội ruột thịt, chỉ là lúc này hắn ta đang cảm thấy rất kích động nên không thể nói nên lời.

Nhị Cường nhìn Lý bà bà, hỏi: "Đại nương, ngươi chắc chắn là ngươi nghe thấy mấy chữ phủ Doanh Châu này à?”

Vẻ mặt Lý bà bà đây sự chắc chắn: "Đương nhiên rồi."

Phủ Doanh Châu ở phía bắc, mà Đại Cường và Nhị Cường chính là người ở đó.

"Hơn nữa, ngay sau khi Chi Chi bị bán vào nhà của đôi phu thê lòng dạ hiểm độc kia, bọn họ đã vứt hết toàn bộ quân áo nha đầu này đang mặc trên người đi."

"Nhưng bà già này sợ nha đầu Chi Chi là trẻ con bị bắt cóc đem bán nên đã lén cất một mặt dây chuyền hình đồng xu đi, bây giờ ta vẫn còn cất nó ở nhà đấy!"

Đại Cường run run rẩy rẩy lấy từ trong túi ra mặt dây chuyền hình đồng xu, hỏi: "Đại nương, có phải là nó trông như này không?”

Lý bà bà nhìn thoáng qua, nói với vẻ không chắc chắn lắm: "Chắc là không khác nhau đâu, chỉ là đã qua nhiều năm rồi nên ta cũng không nhớ rõ cách thức đan dây để xâu đồng tiền đó vào là như nào nữa."

"Nhưng thứ đó vẫn còn để ở trong nhà ta, các ngươi cùng ta về nhà một chuyến, so sánh chút là biết ngay thôi."

Nhị Cường lễ phép nói: 'Vậy làm phiền đại nương rồi ạ."

Mấy người vội vàng đi đến nhà Lý bà bà. Vừa về đến nhà, bà ta đã quay trở về phòng mình, moi ra một mặt dây chuyền nhỏ hình đồng xu đã bám rất nhiều bụi từ ngăn tủ dưới gam giường.

Vì gầm giường ẩm ướt nên mặc dù dây chuyền được cất trong hộp nhưng phần dây đeo vẫn hơi mục nát.

May mắn thay, vẫn còn một phần dây đeo vẫn còn hoàn chỉnh, Lý bà bà lấy nó ra so sánh với cái của Đại Cường rồi nói với vẻ chắc chắn: "Cách làm giống y hệt nhau này Chi Chi! Nha đầu số khổ nhà ngươi cuối cùng cũng khổ tận cam lai rồi, thân nhân tìm được ngươi rồi."

Vương Chi Chi ngây ra một lúc, sau đó nàng ấy nhìn Đại Cường và Nhị Cường mà chẳng nói nên lời.

Nhị Cường ôm Vương Chi Chi vào lòng, trên mặt là vẻ vô cùng hưng phấn, Đại Cường lặng lẽ lau nước mắt, nghẹn ngào nói: " Muội muội, cuối cùng thì ta và nhị ca của muội cũng tìm được muội rồi."

Vương Chỉ Chi biết Lý bà bà đã nói như vậy thì việc này có đến tám phần là không sai được nữa rồi, hơn nữa, chính nàng ấy cũng có một ít ký ức xưa cũ về người đại ca đầu trọc của mình.

Như vậy cũng tốt, nàng ấy không cần phải ở lại căn nhà nơi có cặp phụ mẫu nuôi chướng mắt nàng ấy nữa. Đại Cường nhìn Vương Chi Chi, nói: "Thúy Hoa, muội còn ngây ra đó làm gì? Gọi một tiếng đại ca và nhị ca cho bọn huynh nghe chút nào.”

Vương Chi Chỉ ngoan ngoãn cười, dịu dàng nói: “Đại ca, nhị ca."

Lý bà bà thấy huynh muội bọn họ nhận lại nhau cũng cảm thấy cực kỳ sung sướng.

Bà ta lén lau nước mắt rồi nói: Ail Các ngươi tìm được nha đầu này cũng tốt, mau đưa nàng đi đi, nếu không thì đôi phu thê lòng dạ hiểm độc kia sẽ gả nàng ấy cho kẻ ngốc mất."
Bình Luận (0)
Comment