Chuong 54: Dao Mang Dong (1)
Chuong 54: Dao Mang Dong (1)Chuong 54: Dao Mang Dong (1)
Cậu bé thấp giọng ngượng ngung nói, giống như sự Cố An Nhiên sẽ bị đả kích.
Cố An Nhiên nhìn thấy Đại Bảo cau mày, nhìn giống như một tiểu lão nhân, nhịn không được mà bật cười.
Nàng hơi cúi người, chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo, nghiêm túc nói: "Đại Bảo, măng mọc vào mùa xuân mà đệ nói là măng xuân. Bây giờ An Nhiên tỷ tỷ dẫn các ngươi đi tìm là măng đông.
Đại Bảo nửa hiểu nửa không gật đầu, sau khi nhìn xung quanh, anh ta nói với giọng nghi ngờ: "Nhưng chỗ này khắp nơi đều không có măng mọc!"
Cố An Nhiên kiên nhẫn giải thích: "Măng đông mọc ở trong đất, không nhô ra ngoài. Chúng ta phải đi tìm."
Đại Bảo ngẩng đầu lên, nhìn khu rừng tre trước mặt không thấy bờ thì thâm thở dài
An Nhiên tỷ tỷ, rừng tre này lớn như vậy, làm sao tìm được măng đông?"
Cố An Nhiên vẫy tay với cả đám hài tử ra hiệu cho chúng đến gần nàng hơn.
Đám hài tử lao về phía trước, chỉ chốc lát đã vây chặt lấy nàng. Cố An Nhiên thấy cả bọn đã đến đông đủ, bắt đầu bài học đào măng đông của mình.
"Trước hết, chúng ta cần chọn những cây tre có cành lá dày, màu xanh biếc, trên thân tre có một lớp rêu."
"Những cây tre như vậy đều đang thời kỳ trưởng thành, có thể ra măng."
"Mấy cây tre có sương trắng trên thân là những cây tre mới khoảng một năm tuổi, ở đó không thể đào được măng."
"Những cây không có màu xanh, thậm chí hơi vàng đều là những cây tre già, khó có thể đào được măng bên cạnh chúng."
Đôi mắt đen to của Điềm Nha chớp chớp vài lần, như đang suy nghĩ: "Vậy chúng mọc ở đâu?”
Câu hỏi của Điềm Nha chính là điều mà những hài tử này muốn hỏi bây giờ.
Cố An Nhiên ôm Điềm Nha đáng yêu vào lòng: " Sau khi tìm thấy những cây tre có cành lá rậm rạp, hãy đào theo vòi tre của chúng là có thể đào được măng đông."
"Còn một cách nữa. Trong rừng trúc này, nếu đất có vết nứt hoặc nhô lên cũng có thể đào được măng."
"Cứ đào như vậy là sẽ tìm được sao?" Điềm Nha hỏi.
"Đúng vậy, cứ làm như vậy là sẽ tìm được." Cố An Nhien mim cuoi dap.
Điềm Nha nghe bài học đào măng xong, cô bé mím đôi môi hồng, hôn lên mặt Cố An Nhiên.
"Vậy Điềm Nha và ca ca đi đào măng!"
Nói xong, cô bé xách cuốc nhỏ, nắm tay Đại Bảo đi tìm măng đông.
Những hài tử lớn hơn tản ra bốn phía rừng tre, như vậy có thể đào được nhiều măng hơn.
Vất vả lắm Điềm Nha mới tìm được một chỗ đất bị nứt như An Nhiên tỷ tỷ nói, cô bé vui vẻ đứng ngay tại chỗ giậm đôi chân nhỏ bé của mình.
"Ca ca, An Nhiên tỷ tỷ, mọi người lại đây xem đi, có phải măng đông trốn ở đây không?”
Cố An Nhiên bước từng bước nhỏ đi tới, phán đoán tuổi tre, mỉm cười khen ngợi: "Điềm Nha giỏi lắm, măng đông đúng là trốn ở đây."
Sau khi được Cố An Nhiên khẳng định, Điềm Nha vung cây cuốc nhỏ trong tay, dốc lòng đào đất.
Đại Bảo tuân thủ nghiêm ngặt theo lời An Nhiên nói, đào dọc theo roi tre.
Đào được một lúc, khuôn mặt nhỏ nhắn của Đại Bảo và Điềm Nha đều đã đỏ bừng, măng đông cuối cùng cũng lộ đầu nhọn ra.
"Cần An Nhiên tỷ tỷ đào giúp các ngươi không? Các ngươi có mệt không?” Hai hài tử đồng thanh lắc đầu: "Không mệt, An Nhiên tỷ tỷ có thể đi tìm những măng đang nấp khác đi."
Măng ăn rất ngon, phải đào nhiều một chút mới được!
Cố An Nhiên nhìn bộ dáng vô cùng nhiệt tình của Đại Bảo và Điềm Nha, khóe môi bất giác nhếch lên thành một nụ cười.
Nàng đi đến một nơi cách hai hài tử không xa, cũng nghiêm túc tìm những bụi măng đông.
Không qua bao lâu, Điềm Nha hưng phấn nói: "An Nhiên tỷ tỷ, tỷ xem này, muội đã đào được một cây măng đông mập mạp.'
Vừa nói, cô bé vẫn không quên lắc lắc cây măng đông mới đào được trong tay
Cố An Nhiên cũng nhặt cây măng mùa đông mới đào lên, cười nói: "Nhìn này, tỷ cũng đào được."