Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 556 - Chuong 556: La Ke Nao Tim Chet (2)

Chuong 556: La Ke Nao Tim Chet (2) Chuong 556: La Ke Nao Tim Chet (2)Chuong 556: La Ke Nao Tim Chet (2)

Cố Thẩm Diệp nhìn Cố An Nhiên dường như muốn được khen: "Như thế này có thích không? Nếu như có muốn sắm thêm cái gì, muội cứ nói với ta, ca ca đều sẽ sắp xếp cho muội."

Cố An Nhiên lắc đầu nói: "Ca, huynh có ngốc không? Muội ở chỗ này không có thiếu thứ gì? Có thiếu gì muội cũng sẽ biết tự mua được mà."

Nàng nhìn thấy Cố Thẩm Diệp gầy đi một chút: "Ca, đoạn thời gian này huynh vất vả nhiều rồi, biến hóa của thành Kính Châu lớn như vậy, huynh chắc hẳn đã vất vả rất nhiều."

Cố Thẩm Diệp nói: "Có thể có một nơi ổn định để sống, mệt một chút cũng đáng, muội cũng không cần lại phải chạy đôn chạy đáo làm gì cho mệt nữa."

Hai huynh muội vừa nói chuyện được một lúc, có người tới thưa: "Hai vị đại nhân, phòng bếp bên kia nói đã có thể mang thức ăn lên rồi ạ”"

Hai huynh muội đến hoa viên, A Từ và Văn Ngạn cũng đã tới rồi, nhưng hai người bọn họ không có ngồi xuống, hơn nữa là lại ngoan ngoãn đứng sang một bên, đợi Cố An Nhiên và Cố Thẩm Diệp đều ngồi xuống trước đã sau đó hai người bọn họ mới ngồi xuống.

Bọn nha hoàn sau đó lần lượt đem thức ăn lên, A Từ cười nói: "An Nhiên tỷ tỷ, những món này đều là muốn tỷ thích."

Cố Thẩm Diệp nghe xong lời A Từ nói, không nhịn được liên nhíu mày.

Có vẻ như tên tiểu tử gọi là A Từ không phải là do muội muội ở trên đường tùy tiện nhặt được, mà đã ở cùng muội ấy cũng kha khá thời gian rồi.

Cố An Nhiên trên gương mặt để lộ ra nụ cười hiếm thấy: "Ca, huynh thật tốt."

Từ nhỏ tới lớn, ca ca đối với sở thích của nàng đều chưa bao giờ quên, hồi nhỏ nàng làm chuyện xấu, để thu xếp thỏa đáng cho những chuyện đó, đều là ca ca giúp nàng giải quyết.

Cố Thẩm Diệp mỉm cười nhẹ nhàng, đưa phần bụng cá mềm nhất cho Cố An Nhiên: "Muội nếm thử cái này đi, đây là cá trong Kính Hồ."

"Cá trong Kính Hồ, ăn ngon hơn nhiều so với cá ở bên ngoài, không có nửa vị tanh của cá, thịt cá cũng thanh ngọt."

Sắc mặt của A Từ và Văn Ngạn đều có một chút ngưỡng mộ, suy cho cùng bọn họ một người thì chưa từng trải có cảm giác có người thân quan tâm, người còn lại thì đã nhiều năm không ở bên cạnh người thân.

Cố An Nhiên hơi mím môi, gắp món ca ca nàng thích ăn: "Ca, huynh cũng ăn đi."

Sau đó, lại đưa cho Văn Ngạn và A Từ mỗi người một cái chân gà: "Nhanh, các ngươi cũng mau ăn đi." "Đa tạ An Nhiên tỷ tỷ!" Văn Ngạn và A Từ đồng thanh nói.

Lời nói của hai người vừa dứt, thì ở cách đó không xa vang lên tiếng chuông dồn dập: "Đùng! Đùng! Đùng!"

Cố Thẩm Diệp dừng tay lại, cau mày nói: "Là kẻ nào muốn tìm chết."

Cố An Nhiên nhìn biểu cảm trên mặt Cố Thẩm Diệp, thì liền biết có chuyện gì đó không tốt: "Ca, chuyện gì vậy?”

Cố Thẩm Diệp niết mi tâm, Văn Ngạn giải thích nói: "Cơ quan của cánh rừng ngoài thành, có liên hệ trực tiếp với cái chuông lớn ở cổng thành."

"Nếu như hôm nay chuông lớn kêu lên như vậy, sợ rằng là cơ quan bị phá rồi!"

Kỹ thuật chế tạo cơ quan của Văn Ngạn Cố An Nhiên đương nhiên biết, nó mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng Cốc lão đầu không ít lần khen ngợi Văn Ngạn trước mặt nàng.

Nàng nhìn Văn Ngạn và A Từ nói: "Hai người các ngươi, ở lại phủ Thành Chủ cho tốt, ta đi ra ngoài xem một chút."

Sau đó, nàng nhìn về phía Cố Thẩm Diệp nói: "Ca, chúng ta đi xem xem là người gì, nếu như là người Khương, nhất định sẽ làm cho bọn họ có đi mà không có về."

Ánh mắt của Cố Thẩm Diệp sâu thẳm: "Điều này là đương nhiên." Huynh muội hai người một trước một sau di ra khỏi phủ Thành Chủ, đi đến bên ngoài cửa thành, thì gặp một lão đầu toàn thân bẩn thỉu đang bị binh lính giam giữ ở cửa thành, đang liều mạng giãy giụa.

Cố Thẩm Diệp phát huy sức mạnh tốc độ, chỉ một tiếng "Vút" thì đã ở bên cạnh lão đầu.
Bình Luận (0)
Comment