Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 558 - Chương 558: Đồ Đệ Tốt Của Ta (2)

Chương 558: Đồ Đệ Tốt Của Ta (2) Chương 558: Đồ Đệ Tốt Của Ta (2)Chương 558: Đồ Đệ Tốt Của Ta (2)

Cố lão đầu nghĩ rằng đánh với lão già này một trận chắc chắn không là vấn đề.

Mỗi một cú đấm, đều không tốn nhiều sức lực.

Cố An Nhiên thấy cuộc chiến sắp bắt đầu, ngay lập tức đứng ra ngăn cản nói: "Được rồi, chỗ này là phủ thành chủ, tất cả dừng tay!"

Hai người bọn họ vẫn đang giương cung bạt kiếm với nhau, khi này mới nghĩ đến việc động thủ, nhưng vẫn y như cũ trừng mắt lườm nhau.

Cố An Nhiên nhìn lão già chật vật hỏi: "Ngươi là từ nơi nào tới?"

"Nơi đóng quân của người Khương." Lão già chật vật cũng không che dấu.

Cố An Nhiên cau mày nói: "Ngươi như thế nào lại ở cùng với người Khương."

Lão già chật vật bĩu mỗi nói: "Bọn chúng không biết từ đâu lấy được tin tức này, biết được ta rất lợi hại về kĩ năng cơ quan, cho nên tìm người lừa ta, nói rằng Văn Ngạn đang trong tay chúng, lừa ta đi đến trại tập trung của chúng, làm ra các loại dụng cụ bao vây khác nhau."

"Đợi đến khi ta phát hiện Văn Ngạn không ở đó, ta đã không dễ ràng chạy chốn nữa, lần này không dễ ràng mới thoát ra được."

Ánh mắt Cố Thẩm Diệp lạnh lùng nói: "Ngươi đã chế tạo thiết bị bao vây cho người Khương."

Lão già chật vật lúng túng nói: “Cái này không phải là tôi cũng không còn cách nào khác hay sao? Nếu lão già ta không tham sống sợ chết, là Văn Ngạn hay người thân khác đã..."

"Nếu như tôi không còn nữa, thì anh ấy sẽ là người cô độc, vì vậy tôi...

"Nhưng các ngươi yên tâm, đồ tôi cho người Khương, đều để lại biện pháp dự phòng." Lão cười xòa bổ sung thêm.

Cố Thẩm Diệp lạnh nhạt căn dặn: "Ngươi đem các thiết bị bao vây cho người Khương vẽ ra đây, viết thêm cả những nhược điểm của chúng ra, ba ngày sau đem nộp cho ta."

Lão đầu chật vật nói: "Vâng, đại nhân, ta sẽ nhanh chóng đem các bản vẽ sắp xếp ra."

Cố An Nhiên nhìn lão đầu chật vật, sau đó nhìn Văn Ngạn nói: "Ngươi đem sư phụ của ngươi đi tắm trước, ông ta tạm thời ở cùng với ngươi thì có vấn đề gì không."

Văn Ngạn ngoan ngoãn gật đầu: "Da, An Nhiên tỷ tỷ"

Cố lão đầu nhìn lão đầu chật vật cùng Văn Ngạn rời đi, liền tức giận giậm chân.

'Ấy! Hạt giống tốt như thế, mà lại bị cướp đi mất"

Cố An Nhiên có một chút buồn cười nói: "Rõ ràng là bạn muốn cướp hạt giống tốt của nhà người ta, nhưng không có cướp được mà thôi.

Thay vì cướp hạt giống của người khác, không bằng xem xét A Từ tôi mới đem về, hắn cũng rất lanh lợi!"

Cố lão đầu gãi gãi đầu nói: "Ngươi nói cái tiểu quỷ kia sao! Làm như rất dễ để thông suốt, chỉ là căn bản không có tốt bằng Văn Ngạn."

"Dạy chậm một chút."

Cố An Nhiên nhíu mày cười: "Nhưng đây là đệ tử hoàn toàn thuộc về ngươi, tiến hành làm lễ bái sư đầy đủ, đúng không."

Cố lão đầu vẻ mặt như được khai sáng ra: "Đúng vậy, ngươi nói phải."

Sau đó, háo hức đi đến sân sau của phủ Thành Chủ để đi tìm A Từ.

Sau khi nghe Cố An Nhiên nói, Cốc Lão Đầu đã chính thức nhận A Từ làm đệ tử, sau đó A Từ sống ở phủ thành chủ, thức khuya dạy sớm, thỉnh thoảng bị Cốc Lão Đầu đánh đòn.

Văn Ngạn và sư phụ của nó trong lòng không yên vì bị buộc phải chế tạo thiết bị vây hãm cho Người Khương nên đã nhanh chóng vẽ tất cả các bản vẽ và đưa cho Cố Thẩm Diệp.

Một ngày nọ, vào đêm khuya.

Trên bầu trời không có một ngôi sao nào, ánh trăng hoàn toàn bị mây đen dày đặc như mực che khuất.

Mười nghìn người Khương tỉnh nhuệ đã đến chân thành Kính Hồ với trang bị vây hãm của Cốc Lão Đầu.

Tướng quân Người Khương nhìn khu rừng sâu thẳm, rậm rạp và có màu sắc kỳ lạ liền ra lệnh cho quân trinh sát.

"Đi tìm đường đến thành đó."

Sau khi quân trinh sát cúi đầu chào một cách kính trọng, liền tiến vào khu rừng rậm rạp.

Một quân sư dưới quyền tướng quân Người Khương nói: "Tướng quân, tại sao chúng ta phải tấn công thành này?"

"Với những thiết bị vây hãm tỉnh vi này, chúng ta có thể thử chiến đấu lại thành Mặc An. Dù sao thì của cải thành Mặc An nhiều vô kể."
Bình Luận (0)
Comment