Chương 560: Người Khương Đột Kích Kính Hồ (2)
Chương 560: Người Khương Đột Kích Kính Hồ (2)Chương 560: Người Khương Đột Kích Kính Hồ (2)
"Vâng! Vâng! Vâng!" Nhờ có lời nói của Cố An Nhiên, mọi người đã trở nên bình tĩnh hơn rất nhiều.
Ánh mắt của Cố An Nhiên nhìn theo đám đông liền thấy Vương lão thái thái mang theo Đại Bảo và Điềm Nha, còn có Đại Cường cũng đến cùng Mạt Nương.
Đám người lánh nạn bọn họ đều ngồi trên mặt đất một cách bình tĩnh, thậm chí còn đang làm các công việc thường ngày của mình.
Họ hết lòng tin tưởng Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên đi về phía nhóm người đã cùng chạy trốn với nàng, mỉm cười chào Lý trưởng thôn.
"Trưởng thôn, chúng ta đã lâu không gặp, cây trông thế nào rồi?"
Lý trưởng thôn nói: "nha đầu An Nhiên, ngươi không cần phải lo lắng, mùa màng của chúng ta phát triển rất tốt! Nơi này thật sự là vùng đất phúc khí, không có sâu bệnh gì."
Cố An Nhiên mỉm cười, sau đó nhìn Vương lão thái thái hỏi: "Đại nương, cuộc sống của bà, Đại Bảo và Điềm Nha vẫn thuận lợi chứ?"
Vương lão thái thái mỉm cười nói: "Ừ, ngươi yên tâm đi, mọi người đều chăm sóc chúng ta rất tốt"
"Nha đầu, nghe nói Người Khương đang tới, nếu ngươi muốn ra ngoài chiến đấu, phải chú ý an toàn của bản thân."
Cố An Nhiên gật đầu: 'Ừ, ta biết rồi."
Sau khi Đại Cường nói vài câu với Hà lão thái thái, nhờ bà chăm sóc Mat Nương, rồi hắn ta cầm rìu đi đến chỗ Cố An Nhiên.
Hắn nghiến răng nghiến lợi nói: "An Nhiên cô nương, lần này hãy để ta giết chết đám Người Khương đó."
Cố An Nhiên trầm giọng nói: "Đầu sắp làm cha rồi, phải cẩn thận một chút."
"Đánh trận không giống đánh lộn, ngươi có kinh nghiệm gì hay sao, ngươi chỉ cần bảo vệ nơi này, bảo vệ mọi người là được, ngoài đó có Ân Tuần rồi."
Đại Cường nhếch môi, có chút thất vọng nói: "Được rồi, nghe theo lời cô."
Hai người còn chưa nói xong đã nghe thấy trong đám người có người kêu lên: "Mọi người nhìn xem, dưới chân núi có khói dày đặc bốc lên, hình như đang bốc cháy."
"Đúng vậy, xung quanh chúng ta đều là cây cối bao quanh, không phải chúng ta sẽ bị mắc kẹt chết ở thành Kính Hồ đấy chứ?" Những người đã bình tĩnh lại sau sự an ủi của Cố An Nhiên lại trở nên lo lắng và bất an.
Tâm trạng buồn bã và bi quan nhanh chóng lan rộng trong đám đông.
"Không ổn rồi, bọn chúng dùng lửa tấn công, trừ phi có cánh, chúng ta không còn cách nào ra khỏi thành Kính Hồ."
"Than ôi, ta ở thành Mặc An làm ăn rất tốt, sao lại tới đây chỉ vì mảnh đất ở Kính Hồ!"
"Thành này căn bản không được xây dựng hợp lý, một khi có người dùng lửa, chúng ta sẽ không thể trốn thoát."
"Ông trời ơi, bây giờ nói điều này đã quá muộn. Chỉ có thể trông chờ vào vận may thôi."
"Nếu có thể sống sót, ta sẽ rời khỏi thành Kính Hồ."
Thôn trưởng Lý nghe những lời nói của người đàn ông này, lập tức không vui, lớn tiếng quát: "Vương Lão Tam, ngươi thật vô liêm sỉ."
"Lúc đầu cũng không biết là ai, dù có phải chết cũng muốn đến thành Kính Hồ cho bằng được."
"Hiện tại thành Kính Hồ chỉ là gặp phải chuyện nhỏ như vậy, ngươi tới đây đã không làm được gì chỉ thêm quấy nhiều lòng dân."
Lý trưởng thôn nói xong, thấy Cố An Nhiên vẫn im lặng, tựa hồ đang ủng hộ ông ta nói tiếp.
Vì vậy, ông ta tiếp tục mượn danh Cố An Nhiên, nói: "Đối với loại người như ngươi, thành chủ không giết ngươi để cảnh cáo kẻ khác đã là chuyện quá nhân từ rồi."
Vương Lão Tam bị lời nói của Lý trưởng thôn làm cho khó chịu, muốn trả đũa, nhưng lại thấy Cố An Nhiên ánh mắt lạnh lùng đang nhìn mình, liền rụt cổ lại, nuốt lời vừa định nói vào trong miệng.
Bởi vì mặc dù khi hắn đến thành Kính Hồ, thành chủ nơi đây đã ra ngoài làm việc, không có ở trong thành, nhưng khắp nơi trong thành Kính Hồ đều có nhiều truyền thuyết khác nhau về việc thành chủ trốn thoát khỏi sa mạc.
Vì vậy, dưới sự giám sát của Cố An Nhiên, Vương Lão Tam không dám phạm thêm sai lâm nào nữa.
Cố An Nhiên cảm thấy có chút hài lòng khi thấy Vương Lão Tam đã bình tĩnh lại.