Chương 565: Mối Quan Hệ Giữa Hai Người Là Gì? (1)
Chương 565: Mối Quan Hệ Giữa Hai Người Là Gì? (1)Chương 565: Mối Quan Hệ Giữa Hai Người Là Gì? (1)
Có vẻ như tin đồn ở thành Kính Hồ rằng thành chủ nơi đây cực kỳ lợi hại có lẽ đều là sự thật.
Cố An Nhiên từ trên tháp đi xuống, Ân Tuần lo lắng nhìn nàng nói: "Thành chủ, sao ngài lại xuống đây?"
Cố An Nhiên nhếch môi cười nói: "Ta đương nhiên là tới giúp ngươi! Ta đã một mình giết một tên, các ngươi nhiều người như vậy mà mới giết được ba bốn tên."
Những người dưới quyền Ô Hoàn càng trở nên điên cuồng hơn sau khi nhìn thấy thi thể bị mất đầu của hắn ta.
Cố An Nhiên cưỡi Ngân Dạ, hai tay cầm rìu hình phượng hoàng chém những người đàn ông cao lớn phía trước.
Lúc này Cố An Nhiên không còn để ý đến tính thẩm mỹ đối xứng của thi thể nữa, nàng nhanh chóng hạ gục từng tên một.
Nàng chặt luôn chân những tên cao lớn này, căn bản là đi đến đâu, chân của những tên này đều bị thương.
Bởi vì chân bọn chúng bị thương nên không thể di chuyển được.
Bởi vậy, Ân Tuần và những người khác dần dần chiếm được ưu thế.
Mặc dù da của những tên đàn ông cao lớn này rất dày nhưng dao của đội quân cũng đã được mài sắc, thương vong của những tên cao lớn vẫn ngày càng tăng.
Tướng quân Người Khương thấy mọi chuyện dần trở lên không ổn, xua tay ra lệnh cho quân rút lui.
Cố An Nhiên lạnh lùng nhìn hắn, nhưng cũng không có động tĩnh.
Tướng quân Người Khương tưởng rằng lần này có thể trốn thoát, ngay lúc hắn đang âm thầm vui mừng, Ngân Dạ lại bất ngờ nhảy lên, trong giây lát đã đuổi kịp đội quân Người Khương.
Cố An Nhiên rút ra một khẩu súng lục nhỏ màu bạc và chĩa vào đầu tướng quân Người Khương.
"BẰNG!" Viên đạn nằm giữa trán của tên tướng quân.
Tướng quân đã chết, quân Khương dần trở lên hỗn loạn, các quân lính đi ra theo Ân Tuần nhân cơ hội bắt toàn bộ người Khương.
Chuông trên tháp lại vang lên, nhưng lần này tiếng chuông không dồn dập mà là âm thanh du dương, nhịp nhàng.
Lý trưởng thôn nhìn đám người cùng chạy trốn, nói: "Mọi người có nghe thấy không? Thành Kính Hồ của chúng ta đã thắng!" "Chiến thắng! Chiến thắng!" Những người trú ẩn trong phủ thành chủ đều reo hò.
Vương Lão Tam, người nói rằng sẽ rời khỏi thành Kính Hồ, cũng thở phào nhẹ nhõm.
Thôn trưởng Lý trợn mắt nhìn hắn, lớn tiếng nói: "Vương Lão Tam, hiện tại đã an toàn. Người Khương đã thua, ngươi cũng nên rời di
"Đừng chiếm đoạt tài nguyên của thành phố và hành động như một con sói mắt trắng. Thật kinh tởm."
Vương Lão Tam mở miệng muốn bào chữa, lại phát hiện bản thân không có lời bào chữa nào hợp lý, chỉ có thể tức giận nhếch mép cười.
Một lúc sau, những người Khương không bị giết đã được binh lính áp giải về thành.
Ân Tuần và những người khác cũng nghe theo lại sự chỉ dẫn của Cố An Nhiên, mang về toàn bộ xác chết của những tên đàn ông cao lớn đó.
Cố Thẩm Diệp nghe được tiếng chuông, cũng không có đi tới phủ thành chủ, mà là đi tới cổng thành.
Trước khi binh lính có thời gian xử lý thi thể của Người Khương bình thường. Cố Thẩm Diệp đem tất cả vào không gian của mình, thi thể hóa thành máu thịt, thấm vào đất trong không gian của mình.
Những bông hoa hai bên sông Không Gian đã trở nên đỏ rực hơn. Xử lý xong việc này, hắn đi đến phủ thành chủ gặp Cố An Nhiên.
"Nhiên Nhiên, muội không có bị thương chứ?” Hắn lo lắng hỏi.
"Đương nhiên là không." Cố An Nhiên thành thật trả lời.
Cố Thẩm Diệp nhìn quân Khương bị bắt giữ, nói: "Đưa bọn chúng vào vào nhà giam. Mỗi ngày cho ăn một bữa cháo."
" Sau đó thì đeo còng tay và xiềng xích, làm nô lệ cho thành Kính Hồ."
Chẳng qua là thành Kính Hồ thành hiện tại đang thiếu nhân lực, không sử dụng những Người Khương này thì thật lãng phí.
Cố An Nhiên nhìn thi thể trong tay Ân Tuần rồi nói: "Ca ca, muội có chuyện muốn nói với huynh."
"Mang vào trong đi." Cố Thẩm Diệp mỉm cười trìu mến nói.
Cố An Nhiên nhìn Ân Tuần, ra lệnh: "Tìm mấy người khiêng thi thể của Ô Hoàn bọn họ vào ngục giam trong cung thành chủ."
"Tuân lệnh." Ân Tuần chắp tay nói.