Chương 567: Luyện Sắt
Chương 567: Luyện SắtChương 567: Luyện Sắt
Nàng biết ca ca mình sẽ làm gì, và nàng cũng biết ca ca không muốn nàng tham gia vào chuyện này.
Sau khi cho tất cả các lính canh rút lui, Cố Thẩm Diệp tiến vào phòng giam xa xôi và tối tăm nhất.
Những người Khương đang hấp hối trên mặt đất nhìn bóng dáng thẳng tắp của Cố Thẩm Diệp liền cúi lay câu xin:"Chúng tôi đã như thế này rồi, sẽ không tạo thành uy hiếp cho ngài. Hãy tha mạng cho chúng tôi!"
"Đúng rồi! Chúng tôi sẽ hồi phục nhanh chóng, sau đó có thể giúp ngài đánh trận bất cứ lúc nào." Một người đàn ông Khương khác đồng tình.
Tất cả những Người Khương này đều cảm thấy như thể ngày tận thế của mình sắp đến, bởi vì vào lúc này, trên mặt Cố Thẩm Diệp tràn ngập sát khí.
Thế rồi chỉ với một cái vẫy tay, tất cả những Người Khương đang hấp hối trong phòng giam tối tăm và chật chội đều biến mất.
Họ đi đến một nơi xa lạ kì quái, khắp nơi đều là hoa đỏ, thậm chí bầu trời cũng đỏ như máu, dòng sông đang chảy cũng có màu hồng nhạt, trông rất tà khí.
Bọn họ cố gắng đứng vững: "Nơi này thật kinh dị. Chúng ta không thể chỉ đợi chết. Chờ khi trời tối, còn không biết sẽ xảy ra chuyện kì quái gì!"
"Chúng ta phải tìm chỗ qua đêm mới được." Một Người Khương đề nghị.
Một Người Khương yếu ớt nằm nửa người trên mặt đất nói: "Nhìn xem, cách đó không xa có một cái động, chúng ta đến đó trốn."
"Được, được, đi thôi!" Bọn họ háo hức reo lên.
Vì bị thương nặng nên những Người Khương này được hai ba người hỗ trợ chạy vào hang.
Sau khi đẩy những tảng đá lớn trong hang sang một bên, họ tiến vào rồi chặn đá lại cho an †oàn.
Một người trong số đó nói: "Tại sao hang động này lại có mùi như xác chết thối rữa vậy? Vấn đề là do bị đá chặn như vậy thì trong đây sẽ không có thú hoang nào cả?"
Họ dũng cảm tiến vê phía trước một khoảng cách nhất định, chỉ nghe thấy một tiếng gam giống như tiếng dã thú, và cổ của một Người Khương nào đó bị thứ gì đó xé rách.
Những người Khương khác cuối cùng cũng giật được hắn ta ra khỏi miệng con thú, rồi chạy về phía cửa hang.
Nhưng chưa chạy được bao xa, gã Người Khương vừa bị cắn đã phát ra một tiếng hừ hừ, sau đó là tiếng xương gấy.
Tiếp đó, hang động tràn ngập tiếng la hét, cho đến cuối cùng dần trở nên tĩnh lặng.
Ngày hôm sau, Cố An Nhiên ngủ đến trưa mới dậy.
Tắm rửa xong, nàng đi đến hoa sảnh, Cố Thẩm Nghiệp đã sai người chuẩn bị bữa ăn, đang đợi Cố An Nhiên ra ngoài dùng bữa.
Cố An Nhiên ngồi xuống bên cạnh Cố Thẩm Diệp, chọn một số món ăn nhẹ rồi bắt đầu cùng hắn hàn huyên.
"Ca ca, muội còn lại mấy trăm vạn lạng bạc cho huynh, mấy ngày nữa muội sẽ đi Tuyên thành."
Cố Thẩm Diệp nhướng mày: "Sao ngươi lại tới Tuyên thành? Tìm tên tiểu tử Dạ gia?"
Cố An Nhiên không giấu diếm: "Cũng không phải đến đó chỉ để tìm hắn , chúng ta nuôi nhiều binh lính như vậy cũng không dễ dàng gì? Dù thế nào cũng phải đợi đến vụ thu hoạch mùa thu, chúng ta mới có thể tự cung tự cấp lương thực cho thành Kính Hồ."
"Chưa đến vụ mùa thu hoạch, việc làm ăn cũng chưa phát triển, thương lái đương nhiên không đóng thuế, mấy trăm ngàn lạng bạc kiếm được, thực tế cũng không thể tồn tại được lâu."
"Ta đi Tuyên thành bởi vì hiện tại nơi này là quý tộc cùng hoàng thất nước Tuyên định cư, vì thế đương nhiên tài sản nước Tuyên cũng ở đó, ta đem một số thứ không dùng đến đổi lấy ngân lượng rồi quay lại."
"Khi Tuyên thành bị chiếm, bọn họ đã đào hố giấu bảo vật hoặc dìm xuống nước, chẳng phải vẫn cần vất vả tìm chúng sao?"
Cố Thẩm Diệp mỉm cười trìu mến nói: "Được! Lý do của muội luôn có rất nhiều, chờ muội nghỉ ngơi thật tốt, ta sẽ phái người cùng muội đi Tuyên thành."
Cố An Nhiên không từ chối: "Được, đa tạ ca ca, nhưng mà, sau trận chiến ngày hôm qua với Người Khương, muội phát hiện binh lính của chúng ta ở thành Kính Hồ hiện đang thiếu vũ khí và áo giáp trầm trọng. Đây cũng là một vấn đề lớn."