Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 576 - Chuong 576: Khong Le Nguoi La Ke Ngu (1)

Chuong 576: Khong LE Nguoi La Ke Ngu (1) Chuong 576: Khong LE Nguoi La Ke Ngu (1)Chuong 576: Khong LE Nguoi La Ke Ngu (1)

Nghĩ tới đây, Hồng Mao Tỉnh Vương rất không vui, đánh vào đầu bách phu trưởng Khương.

Bách phu trưởng chỉ cảm thấy trước mắt mình lóe lên một tia sáng, sau đó bất tỉnh.

Nó ghét bỏ ném bách phu trưởng người Khương sang một bên và đi đánh những người Khương khác.

Bởi vì Cố An Nhiên và những người khác quá mạnh nên trận chiến kết thúc nhanh chóng.

Tuy nhiên, sau khi mọi chuyện kết thúc, Cố An Nhiên có vẻ hơi khó chịu khi nhìn những xác chết trên mặt đất.

"Ta quên để lại một người sống."

Hồng Mao Tinh Vương suy nghĩ một chút, kéo bách phu trưởng Khương ra khỏi bãi cỏ: Cái này, không biết hắn còn có thể tỉnh lại hay không.

Hay ta đấm hắn một đấm, để đánh thức hắn?

Cố An Nhiên xua tay: Không, không, không, nếu ngươi không đánh hắn, có thể hắn còn tỉnh lại được...

Nếu bị đánh, chắc chắn hắn sẽ không thể tỉnh lại nữa.

Bách phu trưởng Khương bị Cố An Nhiên xách như xách gà đến hồ trên vách đá. Thấy hắn không phản ứng gì, Cố An Nhiên giật tóc hắn, dìm cả đầu hắn xuống nước.

Bị kích thích bởi làn nước lạnh, viên bách phu trưởng Khương cuối cùng cũng tỉnh dậy, hắn sặc vài ngụm nước hồ, mặt nước không ngừng sủi bọt.

Cố An Nhiên thấy chuyện gần như đã xong xuôi, mới xách hắn ra ngoài, lạnh lùng nhìn hắn.

Người kia hình như biết rõ tình hình hiện tại, liên tục nói: "Xin tha mạng!Cô nương, xin tha mạng! Ta sẽ nói cho cô bất cứ điều gì cô muốn biết!"

Cố An Nhiên hơi nghẹn lại, đây có lẽ là lần truy hỏi mà nàng thành công nhất, dù sao nàng còn chưa kịp hỏi, đối phương cũng đã định khai hết.

"Trại của các ngươi ở đâu? Tổng cộng có bao nhiêu người? Có bao nhiêu vũ khí?" Cố An Nhiên hỏi.

Bách phu trưởng Khương không chút nào giãy giụa nói: "Chúng ta đóng quân ở phía đông bắc của mỏ muối này, cách đó khoảng bảy mươi, tám mươi dặm. Dưới trướng tướng quân của chúng ta có tổng cộng hai nghìn quân."

Hắn không hề nói dối, dưới trướng tướng quân của bọn họ chỉ có hai nghìn quân, nhưng cách bọn họ không xa, còn có một doanh trại người Khương nữa, cũng có gần hai nghìn người, quân du mục trong trại của bọn họ chưa từng bị đánh bại, đến lúc đó sẽ đập chết đám người này...

Tuy nhiên, khi đến thời điểm, muối được sản xuất ở mỏ muối này sẽ phải phân chia cho quân đoàn du mục.

Cố An Nhiên không nói một lời, cứ nhìn chằm chằm vào bách phu trưởng Khương, như muốn nhìn thấu hắn.

Bách phu trưởng Khương nhìn Cố An Nhiên mà không hề cảm thấy tội lỗi khi nói dối.

Cố An Nhiên xua tay nói: "Vậy thôi, ta tha mạng cho ngươi, ngươi ở lại đây đợi đi."

Bách phu trưởng Khương có chút kinh ngạc, dù sao người phụ nữ này cũng không còng tay cùm chân hắn, cứ thế để hắn ở lại đây.

Không sợ hắn chạy về báo tin sao?

Sau đó, Cố An Nhiên tựa hồ nghĩ tới cái gì, hỏi: "Ngươi có thường xuyên tới đây lấy muối từ mỏ không, đến lúc nào? Tốt nhất ngươi nên nói thật đi, sói của ta đang đói."

Cố An Nhiên vừa dứt lời, Ngân Dạ đã lao tới trước mặt bách phu trưởng Khương với vẻ mặt dữ ton, cười toe toét hở những chiếc răng nhọn hoắt khiến hắn sợ hãi.

Thứ này rất bẩn, nó không muốn ăn! Nhưng nó phải hợp tác với chủ nhân chứ, phải không?

Bách phu trưởng Khương sợ hãi run lên, lắp bắp: "Mỏ muối được vận chuyển năm ngày một lần. Khi đến trại, chúng ta sẽ ở lại hai ngày, sau đó phải mất một ngày để kéo chơ muối khai thác ở mỏ muối về."

Cố An Nhiên đang tính toán, nếu thế, họ chỉ có ba ngày để chuẩn bị cho cuộc đối đầu với một doanh trại Khương khác.

"Được rồi, ngươi cứ ở lại đây đi. Đừng nghĩ đến việc trốn thoát, nếu không ngươi sẽ hối hận."

Hồng Mao Tinh Vương và những người khác lúc này đã ẩn náu trong rừng nên bách phu trưởng người Khương không nhìn thấy bọn nó.

Sau khi Cố An Nhiên lấy đi pháo phát tín hiệu và vũ khí của bách phu trưởng người Khương, nàng rời đi cùng Ngân Dạ.
Bình Luận (0)
Comment