Chuong 595: Thanh Chu Anh Minh (2)
Chuong 595: Thanh Chu Anh Minh (2)Chuong 595: Thanh Chu Anh Minh (2)
Cố An Nhiên đi đến trước mặt Cố Thẩm Diệp, liếc mắt nhìn người được cử đến, nói: "Ngươi lui xuống trước đi."
Chờ sau khi người đó rời đi, Cố An Nhiên mới hỏi: "Ca, có chuyện gì xảy ra vậy vậy? Không phải muội đã nói rằng mỏ muối nên được tinh chế trước khi đưa vào sử dụng hay sao?"
Cố Thẩm Diệp xoa xoa huyệt thái dương đang có phần căng lên của mình nói: "Ta đã sớm phân phó giải quyết chuyện này rồi."
"Nhưng nồi sắt lớn để nấu muối vẫn là do cửa hàng thợ rèn làm, trong thành phố thiếu muối, bọn họ ỷ vào việc trước kia cũng ăn muối mỏ, cho nên bắt đầu làm loạn, rồi gây ra sự cố này."
"Nhưng mà Nhiên Nhiên, muội cứ yên tâm, các đại phu đã khám cho những người đó rồi và đó không phải là vấn đề lớn."
"Trong ngày hôm nay nồi sắt nên được gửi đến nơi tích trữ muối trong mỏ, ta sẽ đích thân hướng dẫn họ." Cố Thẩm Diệp nói xong, hắn ta đứng dậy.
Cố An Nhiên nhìn núi công văn chính thức đang chất đống phòng nghị sự rồi nói: "Ca, ca ở lại xử lý công việc trong thành đi."
"Hôm nay, ở trong thành Kính Hồ có rất nhiều người hỗn tạp, tạm thời lúc này huynh cũng chưa chọn được thân cận đắc lực." "Nếu là chuyện nấu muối thì để muội đi hướng dẫn bọn họ cho, vừa hay hôm nay muội cũng không có việc gì làm."
Cố Thẩm Diệp nhìn núi công văn chính thức trên bàn, mỉm cười nói: "Được, muội đi đi, chỉ có điều ăn chung điểm tâm với ta rồi hang đi."
"Sáng sớm hôm nay, phòng bếp làm món canh cá Ngân mà muội thích ăn nhất đó."
"Cá Ngân từ đâu tới vậy?" Cố An Nhiên hoài nghỉ hỏi.
Cá Ngân thường sống ở gần biển, nhưng thành Kính Hồ này lại cách xa biển, cũng không biết ca lấy nó từ nơi nào.
"Muội chỉ cần ăn là được rồi, vê phần nguyên liệu, đây không phải là vấn đề mà muội suy tính, đây là chuyện mà ta suy tính."
Sau khi huynh muội hai người cùng nhau ăn bữa điểm tâm hiếm hoi, rồi Cố An Nhiên hấp tấp đi đến nơi cất giữ muối khoáng.
Những binh lính canh giữ muối khoáng thấy Cố An Nhiên đi tới, đồng thanh nói: "Tiếp kiến thành chủ."
Cố An Nhiên xua tay: "Đã giao hết mười nồi sắt lớn chưa?" Nàng hỏi.
Một binh sĩ trông rất lanh lợi nói: "Bẩm báo thành chủ, nồi sắt đã được giao tới."
Cố An Nhiên chỉ vào bếp lò của doanh trại nói: "Đặt nồi lên kệ đi, đổ muối khoáng vào đó và rồi đổ hai xô nước vào."
Những người lính vừa nghe điều này liền trở nên mơ hồ: "Thành chủ... Cái này... Nếu đổ nước vào thì không phải muốn sẽ tan hết hay sao?"
Cố An Nhiên không có thời gian giải thích quá nhiều với bọn họ: "Các ngươi chỉ cần làm theo là được, nếu có chuyện gì xảy ra, ta sẽ chịu trách nhiệm."
Trong nháy mắt những người lính đã không còn chút gánh nặng tâm lí nào trong lòng mà cứ làm theo.
Toàn bộ thành này thuộc về thành chủ, nàng có thể làm bất cứ điều gì nàng muốn, hơn nữa cũng không ai dám nói thành chủ một nửa lời không phải nào cả.
Chẳng qua là những người bọn họ chỉ làm việc theo yêu cầu của thành chủ, nên đương nhiên cũng sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Những người lính bắt đầu đổ muối vào bên trong nồi, sau đó, dựa theo yêu cầu của Cố An Nhiên, đổ hai thùng nước lớn vào mỗi nồi.
Quả nhiên, muối khoáng tan chảy trong nước, trong lúc nhất thời bọn họ hơi sững người ra một hồi.
Cố An Nhiên nói: "Ngớ ra làm gì? Mau cho cây đuốc vào để lửa bùng lên.'.
Một lúc sau, ngọn lửa ở dưới mỗi nồi đều cháy dữ dội, thỉnh thoảng còn có người đảo chúng lên.
Nước bắt đầu sôi, hơi nước cũng dần bốc hơi ra ngoài, nước trong nồi sắt giảm dần và cuối cùng có một lớp muối tỉnh trắng dính dọc theo mép nồi sắt.
Phải biết là, những dân chúng bình thường ở trong thời đại này, có muối để ăn là tốt rồi, hơn nữa họ đều ăn muốn hội.
Khi họ nhìn thấy muối tinh khiết dính vào mép nồi, những người lính này lại sôi sùng sục, từng người một hét lên: "Thành chủ anh minh, thành chủ anh minhl"