Chương 598: Bị Liệt Nửa Người (1)
Chương 598: Bị Liệt Nửa Người (1)Chương 598: Bị Liệt Nửa Người (1)
Không cần suy nghĩ nữa, dáng vẻ của hắn ta lúc này cũng rất đáng sợ, bởi vì vợ hắn đã bôi rất nhiều bột gạo lên mặt hắn ta.
Cả khuôn mặt hắn ta trắng bệch, dưới sự trợ giúp sức mạnh của móc câu, Cố Hồng Thanh "lơ lửng" trước mặt Nguyệt Mạn, rồi nhanh chóng biến mất không thấy đâu nữa.
Au Có mall Nguyệt Mạn hét lên một tiếng.
Trước kia Nguyệt Mạn không tin vào mấy thứ ma quỷ linh tinh này, nhưng sau khi trải nghiệm những thứ người không ra người, quỷ không ra quỷ của mạt thế, giờ đây nàng ta rất tin vào mấy thứ này.
Sau khi hét lên một tiếng, nàng ta nhanh chóng lấy lại tinh thần, muốn chạy ra bên ngoài cánh rừng, có điều Đại Cường không cho nàng ta cơ hội.
Trâu rừng và ngựa hoang ở trong rừng bị quất một roi rất mạnh, sau đó con ngựa hoang và bò rừng kia bị đau liên lao như điên về phía Nguyệt Mạn. Nguyệt Mạn không kịp né, bị trâu rừng húc ngã, cả người ngã lăn quay vào bụi gai, kế đó phun ra một ngụm máu rồi bất tỉnh nhân sự.
Bấy giờ Cố Hồng Khánh và Đại Cường mới từ trong rừng di ra nói: "Chac chac chậc, nữ nhân ngu ngốc như thế này, mà vẫn ngông cuồng muốn khiến thành chủ buồn nôn sao?”
"Cường ca, giờ chúng ta làm gì đây? Cứ để nàng ta nằm trong bụi gai à? Hay là kéo ra ngoài?" Cố Hồng Khánh hỏi.
Đại Cường trợn mắt nhìn về phía Nguyệt Mạn nói: "Ke đi! Cứ mặc xác nàng ta! Sống hay chết tùy vào số mệnh!"
Thế là hai người cùng nhau quay về.
Qua hôm sau cả thung lũng Kính Hồ vẫn yên bình, về cơ bản không ai biết chuyện Nguyệt Mạn mất tích, bởi nha hoàn đang đóng giả nàng ta.
Nhưng ăn sáng xong qua một canh giờ sau vẫn không thấy Nguyệt Mạn trở về, nha hoàn lúc này mới cảm thấy sốt ruột.
Trước mắt nàng ta cũng mặc kệ chuyện bị phạt, trực tiếp đi ra cửa nói: "Mọi người nhanh đi tìm Nguyệt tiểu thư, không thấy tiểu thư đâu cả."
Lúc này binh lính canh gác sắc không tốt lắm hỏi: "Nguyệt cô nương đi đâu vậy?"
Nha hoàn cúi đầu, cắn cắn môi bộ dạng vô tội nói: "Tiểu thư... tiểu thư đi vào rừng cấm."
"Cái gì?" Binh lính kinh sợ, sau đó chia thành hai đội, một đội chuẩn bị đi bẩm báo chuyện này cho thành chủ và phó thành chủ biết, một đội đi đến bìa rừng cấm đợi mệnh lệnh.
Không có mệnh lệnh của thành chủ và phó chủ, bình thường binh lính tuyệt đối không dám đi vào rừng cấm, có thể đến rừng cấm chỉ có Ân Tuần và thuộc hạ của hắn, đó cũng là toàn bộ át chủ bài của thung lũng Kính Hồ.
Nguyệt Mạn nằm trong bụi gai bất tỉnh suốt cả một đêm, bởi vì quá đau nên nàng ta rốt cuộc cũng hoàn toàn tỉnh táo.
Ngay khi tỉnh lại Nguyệt Mạn cảm thấy xương cốt cả người như bị dẫm nát, vừa động đậy một chút liền đau thấu trời xanh.
Nàng ta cảm thấy mặt mình cũng rất đau, còn dính gì đó nhớp nháp, lấy tay chùi một phát liền phát hiện cả mặt đều sần sùi, không còn trơn mịn như trước.
Nghĩ đến việc bị bụi cây và đá cào xước, Nguyệt Mạn bỗng nhiên cảm thấy rất sợ, nàng ta sợ dung nhan của mình cứ như vậy mà bị hủy hoại.
Nhưng trong lòng nàng ta vẫn còn một tia hy vọng, biết đâu trong thung lũng Kính Hồ vẫn còn đại phu y thuật cao sâu có thể cứu nàng tal
Nàng ta không thể cứ nằm ở cái chỗ chẳng ai qua lại này chờ chết, nàng ta phải tự cứu mình.
Nguyệt Mạn gân cổ lên la lớn: "Cứu ta! Cứu ta với!"
Chỉ cần hơi lớn tiếng một chút, xương cốt cả người nàng liền bị chấn động, cảm giác đau đớn lan ra khắp cơ thể, đau đến mức cả người Nguyệt Mạn liên tục đổ mồ hôi lạnh, nước mắt cũng không ngừng chảy xuống.
Nhưng tiếc thay, cho dù Nguyệt Mạn có kêu la lớn đến thế nào đi nữa, cũng không ai đến cứu nàng ta.
Nàng ta lại nhớ đến việc mình đang ở rừng cấm, người khác không dám tiến vào.
Vì thế nàng ta tìm một cành cây ngậm vào miệng, chịu đựng cơn đau dữ dội bò ra khỏi bụi gai, sau đó men theo con đường ở rừng cấm, nằm rạp xuống, giống như một con sâu trườn mình bò ra khỏi rừng.