Chương 600: Tự Ta Dem Gương Đến Cho Ngươi Soi. (1)
Chương 600: Tự Ta Dem Gương Đến Cho Ngươi Soi. (1)Chương 600: Tự Ta Dem Gương Đến Cho Ngươi Soi. (1)
Nguyệt Mạn thấy rõ sự chán ghét trong đôi mắt của Cố Thẩm Diệp, nàng ta nhận ra rằng bản thân vừa mới thất thố.
Sau đó nàng ta chỉnh đốn lại cảm xúc, đổi lại thành bộ dạng hết sức tủi thân.
"Thẩm Diệp ca ca, xin lỗi, không phải ta cố ý đâu, do ta quá đau, quá khó chấp nhận..."
Cố Thẩm Diệp chẳng muốn nhìn Nguyệt Mạn nữa, sau khi chắc chắn tính mạng của nàng ta không có gì đáng ngại, hắn vung tay nói: "Nhiên Nhiên, nơi này giao cho muội, ta đi xử lý công việc trong thành đây."
Cố An Nhiên nhìn Cố Thẩm Diệp, cười như tiểu hồ ly: "Huynh đi đi, nơi này giao cho muội là được rồi."
Nguyệt Mạn nhìn thấy Cố An Nhiên cười, không khỏi cảm thấy cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Nàng ta đứt hơi khàn tiếng nói: "Thẩm Diệp ca ca, huynh đừng đi, huynh đừng đi."
Tuy nhiên Cố Thẩm Diệp còn không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, đi thẳng về phía phủ Thành chủ.
"Thẩm Diệp ca ca huynh đừng đi! Huynh đi rồi tỷ ấy nhất định sẽ giết ta!" Nguyệt Mạn thốt lên. Cố Thẩm Diệp đột nhiên dừng bước, xoay người quay trở lại.
Nguyệt Mạn tựa như nhìn thấy hy vọng, Thẩm Diệp ca ca vẫn luôn quan tâm nàng ta, có điều Cố An Nhiên là muội muội của hắn, hắn không thể không dỗ dành.
Thế nhưng lúc Nguyệt Mạn ngẩng đầu nhìn vào khuôn mặt của Cố Thẩm Diệp, lại phát hiện vẻ mặt của hắn lạnh như băng, trong đôi mắt không hề che giấu sự chán ghét.
Hắn dừng lại trước mặt Nguyệt Mạn: "Nếu ngươi khiến cho Nhiên Nhiên không vui, muội ấy giết ngươi là điều nên làm."
Nguyệt Mạn thấy Cố Thẩm Diệp hoàn toàn không giúp đỡ mình, ngay lập tức trợn tròn mắt.
Cố Thẩm Diệp dịu dàng yêu chiều nói với Cố An Nhiên: "Nhiên Nhiên, chuyện ở đây muội tự giải quyết đi."
Sau đó Cố Thẩm Diệp phất tay áo đi mất, chỉ để lại Nguyệt Mạn ở phía sau rên rỉ.
Cố Thẩm Diệp vừa rời đi, khoé miệng Cố An Nhiên khẽ nhếch lên tạo thành một nụ cười giễu cợt: "Thật ra nếu ngươi biết giữ phép tắc, thung lũng Kính Hồ này dĩ nhiên sẽ có một chỗ nhỏ cho ngươi, có thể sống những ngày an nhàn vui vẻ."
"Có điều ngươi không nên vừa nhìn thấy ta liền cảm thấy ta kinh tởm, thậm chí còn muốn so đo, xem trong lòng ca ca ta và ngươi ai quan trọng hơn."
Giờ phút này Nguyệt Mạn đã mặc kệ những lời Cố An Nhiên nói, đôi tay run rẩy chạm vào khuôn mặt đau rát của mình.
Sau đó nàng ta tùy tiện hỏi một vị đại phu: "Mặt ta còn trị được không? Đó chẳng qua chỉ bị thương một chút ngoài da, các ngươi có đủ năng lực để chữa trị mà đúng không?"
Mạt Nương ghét bỏ liếc Nguyệt Mạn một cái: "Xin lỗi Nguyệt cô nương, vết thương trên mặt ngươi cũng không thể trị khỏi được, từ nay về sau ngươi phải sống chung với vết sẹo."
Vẻ mặt Nguyệt Mạn trở nên điên dại nói: "Ta không tin! Ta không tin! Các ngươi cố ý! Các ngươi cố ý!"
Cố An Nhiên cười nói: "Nếu ngươi không tin, ta sẽ tự mang gương đến cho ngươi soi."
Nói xong nàng xoay người đi đến trước bàn trang điểm trong phòng Nguyệt Mạn, sờ sờ chiếc gương đồng mờ mờ được kia, rồi lại thôi.
Nàng đi đến một chỗ hơi khuất, từ trong không gian lấy ra một chiếc gương thủy tinh, rồi mang đến trước mặt Nguyệt Mạn.
"ÁI!" Nguyệt Mạn chỉ nhìn thoáng qua, liền bắt đầu ôm mặt la hét chói tai.
Cố An Nhiên nói: "Sao ngươi không nhìn? Chẳng phải ngươi muốn nhìn à?" Nói xong nàng an đầu Nguyệt Mạn, bắt buộc nàng ta phải nhìn vào chiếc gương thủy tinh kia.
Nguyệt Mạn nhìn khuôn mặt lởm chởm, sần sùi của mình trong gương, da thịt rớt ra phất phơ, máu thịt bê bết.
Trên má trái có vài vết thương sâu đến mức lộ cả xương, vết thương như này đừng nói hiện tại, ngay cả nơi nàng sống trước kia cũng không thể đảm bảo sẽ không để lại sẹo.
AI" Nguyệt Mạn che mặt không ngừng than khóc, nước mắt liên tục chảy ra.
Sau đó nó chảy vào miệng vết thương, Nguyệt Mạn càng la khóc dữ dội hơn.
Cố An Nhiên nhìn Mạt Nương nói: "Các ngươi kê thuốc cho nàng ta đi."
ebooshop.vn ebook truyện dịch giá rẻ 20k