Chương 606: Hắn Ta Lấy Giỏ Tre Múc Nước Chỉ Là Công Dã Tràng. (1)
Chương 606: Hắn Ta Lấy Giỏ Tre Múc Nước Chỉ Là Công Dã Tràng. (1)Chương 606: Hắn Ta Lấy Giỏ Tre Múc Nước Chỉ Là Công Dã Tràng. (1)
Thân vệ của Dạ Tu Mặc nói: "Cũng không có gì lạ, hắn khác với những người bình thường, vị trí tâm mạch của hắn bị lệch."
Lúc này, sắc mặt Dạ Tu Mặc tối sam đến mức sắp chảy mực: "Ngươi nói, Tĩnh vương này ức hiếp An An?"
Nhị Cường gật đầu nói: "Đúng vậy, hắn sai người bắt An Nhiên cô nương, còn có tên Lý Anh kia cũng truy sát An Nhiên cô nương."
Dạ Tu Mặc khẽ gật đầu nói: "Ta hiểu rồi."
Hắn nhìn thủ hạ của mình, ra lệnh: "Ngươi đi thăm dò một chút, lần này Tĩnh vương dâng thọ lễ gì?
Thị vệ có chút nghi hoặc nói: “Đại tướng quân, ngài điều tra cái này làm gì?"
Thần sắc Dạ Tu Mặc có chút thong thả không có gì sợ hãi nói: "Ta được tin tức, Tĩnh vương lần này chuẩn bị thọ lễ chính là thứ trên trời dưới đất đều không có."
"Hơn nữa, dường như hắn có lòng tin hoàng thượng nhất định sẽ thích thọ lễ hắn chuẩn bị, tự nhiên tâm nguyện của hắn sẽ thành công."
"Mà ta muốn làm cho hắn giống như lấy giỏ trúc múc nước chỉ là công dã tràng." Ánh mắt Dạ Tu Mặc rất thâm trầm nói.
Lúc này, Nhị Cường lập tức nói: "Thọ lễ Tĩnh vương chuẩn bị là mua từ An Nhiên cô nương."
"Là cái gì?" Diệp Tu Mặc hỏi.
"Một cây lưu ly thủy tỉnh cao khoảng nửa người, nhìn vô cùng rực rỡ chói mắt. Thật sự không dễ tìm được một thọ lễ đẹp hơn lễ vật đó. Trong số chế phẩm lưu ly thủy tinh mà An Nhiên cô nương để lại cho chúng ta cũng có mấy thứ đồ rất lớn, nhưng không thể so sánh với món đó."
Dạ Tu Mặc lại có vẻ vô cùng tự tin: "Không cần, chuyện này ta sẽ giải quyết. Về phần đồ An An để lại cho các ngươi, các ngươi có thể thông qua con đường buôn bán nàng mở, đổi lấy tiền cũng được."
"Được, chúng ta hiểu rồi." Nhị Cường và Du Nương đồng thanh nói.
Vào ngày Lễ vạn thọ.
Bên trong hành cung Tuyên Thành giăng đèn kết hoa, văn võ bá quan bước vào hành cung với lễ vật được chuẩn bị kỹ càng.
Lý Anh mỉm cười đắc ý, không hề cố ý che đậy những chế phẩm lưu ly vơ vét được, dường như còn có vẻ muốn thị uy trước mặt mọi người.
Tĩnh vương lại tỏ ra khiêm tốn hơn nhiều, đặt cây lưu ly thủy tinh vào một cái rương lớn, phủ vải đỏ lên trên. Đến phần dâng lễ vật, Lý Anh là người đầu tiên lên đài.
Hắn ta quỳ xuống trước mặt hoàng đế dâng lên mười món chế phẩm lưu ly nói: "Hoàng thượng, những thứ này đều là do lão nô phí hết tâm tư sưu tầm được ở bên ngoài."
"Bệ hạ nhìn xem thử có thích không." Lý Anh mặc dù là đang hỏi nhưng giọng điệu lại vô cùng chắc chắn.
Dù sao hắn ta luôn tự nhận mình là người hiểu hoàng đế rất rõ, chỉ cần là chế phẩm lưu lý, bệ hạ nhất định sẽ rất thích
Không ngờ hoàng đế chỉ liếc nhìn đống chế phẩm lưu ly một cái, sau đó xua tay với vẻ không mấy hứng thú: "Thôi, cứ để ở đó đi."
Thậm chí còn không nói một lời khách khí nào với Lý Anh, Lý Anh nhất thời có chút luống cuống.
Hắn ta không biết rốt cục mình đã làm sai điều gì, lại thêm vẻ chế giễu mơ hồ của các quan viên trong đại sảnh, hắn ta càng thêm sốt ruột.
Bất đắc dĩ, hắn ta đành phải nói: "Xem ra hoàng thượng không thích lễ vật mà lão nô chuẩn bị hôm nay. Bây giờ hoàng thượng không thích lưu ly nữa sao? Nếu ngài thích thứ khác thì cứ nói với lão nô, lão nô nhất định sẽ cố gắng hết sức để sưu tâm”"
Hoàng đế nghĩ đến Lý Anh từ nhỏ đã cùng mình lớn lên, vẫn luôn hầu hạ mình, đành phải nói với hắn ta mấy câu.
"Lưu Ly tất nhiên là rất đẹp, nhưng những thứ ngươi dâng lên lại quá tâm thường."
Lý Anh Cường cố gắng mỉm cười quỳ xuống nói: "Vâng, lão nô hiểu rồi."
Sau đó, hoàng đế xua tay ra hiệu cho Lý Anh đứng dậy.
Sau khi Lý Anh đứng dậy, đứng vào một góc, tìm kiếm tâm phúc mình lưu lại trong Tuyên Thành, hỏi: "Đây là chuyện gì vậy?"