Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 609 - Chương 609: An An, Như Vậy Có Được Không? (2)

Chương 609: An An, Như Vậy Có Được Không? (2) Chương 609: An An, Như Vậy Có Được Không? (2)Chương 609: An An, Như Vậy Có Được Không? (2)

Nụ cười trên mặt Cố An Nhiên càng rõ ràng hơn, nàng đưa tay ôm lấy khuôn mặt Dạ Tu Mặc nói: "Sao chàng có thể chịu đựng như vậy được? Chàng như vậy ta không yên tâm chút nào."

Trong đôi mắt Dạ Tu Mặc vô cùng thâm tình nói: "Ta chỉ không chịu nổi sự trêu chọc của nàng."

Cố An Nhiên nhíu mày không nói gì, nhưng tay lại không an phận trượt xuống, chạm vào bộ ngực rắn chắc của Dạ Tu Mặc.

"Thật sao?” Vừa dứt lời, nàng đã hôn nhẹ lên môi Dạ Tu Mặc như chuồn chuồn lướt nước.

An An... đừng làm can nữa... Trong giọng nói Dạ Tu Mặc mang theo sự sụp đổ và cầu xin.

Trước mặt Cố An Nhiên, tất cả sự tram ổn mà hắn luôn tự hào chưa từng tồn tại.

"Ta không làm càn.' Ánh mắt Cố An Nhiên sáng rực nhìn thẳng vào mắt Dạ Tu Mặc.

"Đôi mắt của chàng thật đẹp, lấp lánh như sao trên trời" Sau đó, Cố An Nhiên lại hôn lên đôi mắt Dạ Tu Mặc.

“An An...

Dạ Tu Mặc không kiềm chế được nữa, đổi tư thế khách thành chủ giữ lấy Cố An Nhiên trong vòng tay, thâm tình lưu luyến ấn lên môi Cố An Nhiên.

Cố An Nhiên không cự tuyệt nụ hôn của Dạ Tu Mặc mà rất hợp tác, nhiệt tình triền miên.

Hai mắt Dạ Tu Mặc đỏ rực, khàn giọng hỏi: "An An... có thể chứ..."

"Được... Cố An Nhiên đáp lại, giọng nói vô thức kéo dài, trở nên có chút nũng nịu.

Dạ Tu Mặc rốt cục không kiềm chế được nữa, siết mạnh lấy eo Cố An Nhiên...

"Cốc cốc cốc!" Lúc Dạ Tu Mặc vừa đặt tay lên đai lưng thì bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

"Chủ nhân, thuộc hạ có chuyện quan trọng bẩm báo." Bên ngoài vang lên giọng nói của thủ vệ Dạ Tu Mặc.

"Cút xuống!" Giọng nói của Dạ Tu Mặc không thể kiềm chế được sự phẫn nộ.

Cố An Nhiên từ từ đẩy Dạ Tu Mặc ra: "Có lẽ là có chuyện quan trọng, đừng chậm trễ."

Dạ Tu Mặc lúc này mới lưu luyến rời mắt khỏi Cố An Nhiên, hướng cửa nói: "Vào đi."

Cố An Nhiên nhìn Dạ Tu Mặc nói: "Ta đi mấy ngày đường, có chút mệt mỏi, về phòng chàng nghỉ ngơi một lát."

"Được, xử lý xong chuyện ta sẽ tới với nàng." Dạ Tu Mặc mỉm cười dịu dàng cưng chiều.

Dạ Tu Mặc phân phó cho thủ vệ của mình xong, đi đến bên giường, lúc này Cố An Nhiên đã ngủ rồi.

Hơi thở của nàng đều đều, khuôn mặt khi ngủ rất đáng yêu, không còn vẻ lạnh lùng kiêu ngạo như khi tỉnh dậy.

Hắn chậm rãi ngồi xuống cạnh giường, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đang say ngủ của Cố An Nhiên, nhẹ nhàng hôn lên hàng mi dài của nàng.

Thở dài thật khẽ một hơi, hắn đứng dậy đi ra ngoài đại sảnh nhỏ giọng nói: "Mau lấy một chậu nước đến đây."

"Vâng, thưa đại tướng quân." Nha hoàn ngoài cửa đáp lại rồi đi lấy nước.

Chỉ trong chốc lát, người hầu bưng nước định đi vào nhà hầu hạ, lại bị Dạ Tu Mặc ngăn lại.

"Đưa nước cho ta, ngươi đi xuống đi, ta tự làm." Khóe miệng Dạ Tu Mặc hiện lên một nụ cười hiếm hoi.

Nha hoàn có chút sợ hãi nói: "Đại tướng quân, việc này không thích hợp!"

Dạ Tu Mặc chỉ lạnh lùng trừng mắt nhìn, nàng ta rất hiểu ý đưa chậu cho Dạ Tu Mặc.

Dạ Tu Mặc cầm lấy chậu nước, vòng hai tay ra sau đóng cửa lại, sau đó đặt chậu nước lên chiếc ghế thêu ở đầu giường rồi vắt khô khăn mặt.

Hắn dịu dàng lau mặt và lòng bàn tay cho Cố An Nhiên, sợ làm nàng thức giấc. Sau khi rửa mặt cho Cố An Nhiên xong, hắn dùng nước mà Cố An Nhiên vừa rửa mặt, rửa mặt cho chính mình rồi mới lên giường.

Hắn nghiêng người về phía sau Cố An Nhiên, vươn cánh tay dài ôm nàng từ phía sau, tựa cằm lên vai nàng rồi từ từ chìm vào giấc ngủ sâu.

Về phía Lý Anh sau khi từ Tĩnh vương phủ trở về, đã đi đến toà nhà của mình ở Tuyên Thành.

Bây giờ, hắn ta có thể coi là đại thái giám có chút binh quyền, không cần phải luôn luôn hầu hạ bên cạnh hoàng đế.
Bình Luận (0)
Comment