Chương 633: Chỉ Nghĩ Đến Cuộc Sống Yên Ổn Của Bản Thân Mình (1)
Chương 633: Chỉ Nghĩ Đến Cuộc Sống Yên Ổn Của Bản Thân Mình (1)Chương 633: Chỉ Nghĩ Đến Cuộc Sống Yên Ổn Của Bản Thân Mình (1)
Những người hầu hạ sai vặt của Phủ Vũ An đại tướng quân lần lượt nhảy xuống hồ, vớt công chúa Trữ Nhạc lên.
cũng may nàng ấy chỉ ăn uống mấy ngụm nước bẩn trong hồ, cũng không ngất xỉu, chỉ run rẩy vì lạnh.
Dạ Tu Mặc tỏ vẻ lo lắng, bước nhanh tới!
Khi công chúa Trữ Nhạc nhìn thấy bước đi sốt ruột của Dạ Tu Mặc, liền biết mình đã thành công, tiện nhân trước mặt coi như xong đời!
Tuy nhiên, lúc Dạ Tu Mặc đi tới đình nghỉ mát, hắn không hề để ý tới công chúa Trữ Nhạc mà lướt qua người nàng ấy, đi thẳng đến chỗ Cố An Nhiên, nắm lấy hai tay nàng nói: "An An, nàng không sao chứ?”
Cố An Nhiên cười nói: "Ta không sao!"
Quả nhiên là người nàng coi trọng, sẽ không bị loại hành vi trà xanh này lừa gạt!
Công chúa Trữ Nhạc và cung nữ nhìn thấy cảnh này, cả người đều choáng váng: "Đại tướng quân, là bản công chúa rơi xuống hồ!"
"Huống chỉ chính tiện nhân này đẩy ta xuống ao." Công chúa Trữ Nhạc không vui nói.
Dạ Tu Mặc nghiêng đầu, lạnh lùng nói: "Công chúa điện hạ, xin cẩn thận lời nói."
"Rõ ràng thần vừa nhìn thấy, là Công chúa điện hạ không đứng vững, mà An An đã dùng hết sức mình để cứu Công chúa."
Dạ Tu Mặc không ngừng nói nhảm, hoàn toàn không để ý tới biểu cảm của công chúa Trữ Nhạc.
Chuyện lần này, vốn chính là do công chúa Trữ Nhạc vu oan.
Nói đi nói lại cho dù An An thật sự làm ra chuyện lần này, kết quả cũng chỉ có thể là công chúa Trữ Nhạc không tự mình đứng vững.
Không có khả năng nào khác!
Công chúa Trữ Nhạc nhìn bộ dạng Dạ Tu Mặc trợn mắt nói dối, tức giận đến đỏ bừng mặt mũi, hô hấp càng lúc càng trở nên gấp.
Nhưng bởi vì không dám đắc tội nặng với Vũ An đại tướng quân nên nàng ấy cũng không nổi giận với Dạ Tu Mặc.
Mà chỉ vênh vào nhìn về phía đám nô tỳ và người sai vặt xung quanh, nói: "Các ngươi nói đi, tại sao bản công chúa lại rơi xuống hồ?"
Những nha hoàn và người sai vặt trong phủ Dạ Tu Mặc đều được tuyển chọn đặc biệt, tuyệt đối một lòng với chủ nhân.
Cho nên, bọn họ đều nói giống nhau.
"Các ngươi lại dám nói nhảm? Thật sự là vô lý!" "Bản công chúa sẽ cho các ngươi một cơ hội nữa. Nếu các ngươi tiếp tục nói dối, bản công chúa sẽ cho người móc mắt các ngươi."
"Vũ An đại tướng quân tới sau, nhìn không rõ cũng có thể hiểu được, các ngươi luôn ở chỗ này, vậy mà lại nói nhảm!"
Nhìn thấy bộ dáng vênh mặt hất hàm sai khiến của công chúa Trữ Nhạc, Dạ Tu Mặc lạnh lùng nheo mắt nói: "Công chúa điện hạ, nơi này là phủ tướng quân, nên có chừng mực."
Công chúa Trữ Nhạc mở miệng còn muốn nói thêm điều gì đó, nhưng Dạ Tu Mặc lại tàn nhẫn ngăn lại.
Hắn nhìn công chúa Trữ Nhạc, ra lệnh đuổi khách: "Công chúa điện hạ, cũng không còn sớm nữa, thần sai người đưa ngươi về."
Nói xong, hắn ra hiệu với quản gia.
Quản gia tuy rằng không dám đắc tội công chúa Trữ Nhạc, nhưng càng không dám đắc tội Dạ Tu Mặc.
Ông ấy kiên trì ra hiệu: "Công chúa điện hạ, mời ngài."
Công chúa Trữ Nhạc có chút u oán liếc nhìn Dạ Tu Mặc, sau đó ánh mắt lại nhìn về phía Cố An Nhiên, chuyển thành oán hận sâu sắc.
Nàng ấy không cam lòng dậm chân, cuối cùng cũng phải đi theo quản gia. Sau khi tức giận dung đùng trở về cung, nàng ấy đi đến tẩm điện của mẫu phi mình là Lưu Chiêu Nghi.
Lưu Chiêu Nghi lúc này đang thêu áo ngủ cho hoàng đế, nhìn thấy công chúa Trữ Nhạc đi tới liền buông tay xuống.
Bà ấy dịu dàng nói: "Trữ Nhạc, con sao vậy? Lại là ai khiến con không vui?"
Lưu Chiêu Nghi nói xong, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của công chúa Trữ Nhạc đang xoắn lại thành hình chữ Xuyên
Trữ Nhạc không nói gì, mà nhìn chung quanh, cầm lấy tách trà trên bàn ném xuống đất.
Tách trà đập xuống đất kêu choang một tiếng, khiến Lưu Chiêu Nghị và các cung nhân hầu hạ giật mình kêu lên.
Công chúa Trữ Nhạc sau khi phát tiết cơn giận xong lại ngồi ở bên cạnh Lưu Chiêu Nghị, âm thầm rơi lệ.