Chương 657: Họp Mặt Bí Mật. (2)
Chương 657: Họp Mặt Bí Mật. (2)Chương 657: Họp Mặt Bí Mật. (2)
Sau khi ma ma đáp lại, bà ấy chải tóc cho Lưu Chiêu Nghi một búi tóc đơn giản, thay quần áo rồi đi đến cung của công chúa Trữ Nhạc.
Cửa tẩm điện của công chúa Trữ Nhạc lúc này đang đóng chặt, Lưu Chiêu Nghị bước tới đẩy vào, nhưng lại không đẩy ra được.
Nghe thấy có người đẩy cửa, công chúa Trữ Nhạc khàn giọng nói: "Ra ngoài! Cút ra! Bản công chúa không muốn thấy các ngươi."
Lưu Chiêu Nghi nghe được giọng nói khàn khàn của công chúa Trữ Nhạc, cảm thấy đau lòng, nhẹ giọng nói: "Trữ Nhạc, là mẫu phi đây."
"Con có thể mở cửa được không? Nếu có bất bình gì cứ nói với mẫu phi."
Bà ấy vừa dứt lời, tiếng đập bát đĩa trong phòng liền dừng lại, im lặng một lúc, cửa điện cọt kẹt mở ra.
Nhìn thấy khuôn mặt hiền lành của Lưu Chiêu Nghi, công chúa Trữ Nhạc không nhịn được nhào vào lòng bà ấy, đau lòng khóc nức nở.
"Mẫu phi, phụ hoàng đánh con, tiện nhân kia ở trong cung cũng dám đánh con..." Giọng nói vô cùng uất ức.
Liễu Chiêu Nghi đưa tay ôm công chúa Trữ Nhạc, nhẹ nhàng an ủi nàng ấy: "Con yên tâm, mẫu phi sẽ không để người khác ức hiếp con nữa.”
"Mẫu phi sẽ không bỏ qua cho bất cứ kẻ nào dám ức hiếp con."
"Cho dù là Vũ An tướng quân hay Cố An Nhiên kia, mẫu phi đều sẽ không buông tha."
Lúc này công chúa Trữ Nhạc mới bình tĩnh lại một chút: "Mẫu phi, ngươi đã thất sủng nhiều năm rồi, làm sao có thể là đối thủ của hai người bọn họ?”
"Những chuyện này mẫu phi nghe con nói là được, còn lại của giao cho con đi."
Nói đến đây, trong mắt công chúa Trữ Nhạc có chút co rút.
Trong mắt Liễu Chiêu Nghi hiện lên một tia lạnh lùng, bà ấy lại nghĩ vê thời gian xa xưa.
Một lúc sau, bà ấy mới nói: "Trữ Nhạc, con yên tâm, mẫu phi tự có biện pháp, từ nay về sau, con cứ yên tâm ở trong cung của mình, đừng lại đi gây chuyện làm phụ hoàng con phiền lòng."
Công chúa Trữ Nhạc nhìn vẻ mặt của Lưu Chiêu Nghi, giồng như là lần đầu tiên nhìn bà ấy sau ngần ấy năm.
Lúc trước nàng ấy cảm thấy mẫu phi mình hiần lành, bình thường thậm chí là tâm thường, nhưng hôm nay nhìn mẫu phi nàng lại có chút khó đoán.
Chỉ không biết liệu đó có phải là ảo giác của nàng ấy không. Sau khi dỗ dành công chúa Trữ Nhạc đã khóc lóc thảm thiết suốt đêm đi ngủ, Lưu Chiêu Nghị lấy hai quả trứng ra, tự mình giúp giảm sưng tấy trong hốc mắt cho nàng ấy.
Mãi đến tận đêm khuya, bà ấy mới trở về tẩm điện của mình.
Tuy nhiên, bà ấy cũng không lên giường đi ngủ mà nâng bút viết một phong thư đưa cho ma ma..
"Ngươi đem phong thư này đưa cho người kia, nói ta muốn gặp hắn."
Ma ma lo lắng nói: "Nương nương, quý phi vừa xảy ra chuyện như vậy, sao người lại phải mạo hiểm?"
Lưu Chiêu Nghi vẻ mặt có chút điên cuồng nói: "Nếu không mạo hiểm, Trữ Nhạc của ta sẽ bị ức hiếp đến chết."
Den lúc đó, ta nhờ người nào đến làm chủ cho ta? Hoàng thượng sao?”
Lưu Chiêu Nghi cười lạnh mấy tiếng nói" Hoàng thượng tệ bạc, ngươi cũng không phải không biết, ngàn vạn nam nhân trong thiên hạ này, hắn là người không đáng tin cậy nhất."
Ma ma nhận lấy phong thư trên tay Lưu Chiêu Nghi, thở dài thườn thượt nói: "No tỳ biết, nô tỳ sẽ nhanh chóng sắp xếp chuyện này."
Hai ngày sau, trong một cung điện bỏ hoang trong hoàng cung, Lưu Chiêu Nghi đội mũ trùm đầu màu đen, thận trọng đứng ở một nơi không ai nhìn thấy.
Trước mặt bà ấy là một nam nhân có thân hình cao lớn, vì đeo mặt nạ nên không thể nhìn rõ dáng dấp nam nhân kia ra sao.
"Nhàn nhi, nhiều năm như vậy, nàng cuối cùng cũng chịu gặp lại ta." Giọng nói của nam nhân có chút cảm động.
Lưu Chiêu Nghị khẽ thở dài một hơi, dùng giọng du dương dễ nghe nói: "Chỉ là vận mệnh trêu người thôi."
"Nhàn nhi, những năm này nàng thế nào?" Nam tử hỏi.
"Ngươi nghĩ thế nào? Trong hậu cung này không bao giờ có hoa đỏ được trăm ngày, may mà ta có Trữ Nhạc.”