Chuong 671: Bi Giet (2)
Chuong 671: Bi Giet (2)Chuong 671: Bi Giet (2)
"Phụ vương chỉ phạt ta quỳ, cũng không để các ngươi không cho ta cơm ăn, không cho ta nước uống!"
"Có ai không! Ta muốn uống nước!"
"Các ngươi mà không đưa tới, chờ ta ra khỏi kho củi này, sẽ xử lý tất cả các ngươi."
Đúng lúc này, cánh cửa cọt kẹt mở ra, ma ma đắc lực nhất bên cạnh vương phi mang theo hai nha hoàn xuất hiện trong kho chứa củi.
Ma ma ngoài cười nhưng trong không cười nhìn Ngũ tiểu thư nói: "Ngũ tiểu thư thật oai phong, lúc này rồi mà vẫn có thể có bộ dạng như vậy, lão nô bội phục.”
Ngũ tiểu thư lạnh lùng nhìn bà ấy, hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?”
Ma ma nhếch khóe môi, cười nói: "Tiểu thư nói thử xem."
Sau đó, ánh mắt của Ngũ tiểu thư rơi vào hai nha hoàn phía sau bà ấy, nhìn thấy sợi dây gai trong tay bọn họ.
Nàng ấy có chút bối rối, nhưng lại bình tĩnh nói: "Ma ma muốn thế nào, bản tiểu thư không biết."
"Chỉ là trời đã khuya, bản tiểu thư muốn nghỉ ngơi." Ma ma gật đầu đồng ý và nói: "Ngũ tiểu thư lập tức có thể nghỉ ngơi ngay được rồi."
Nói xong, bà ấy vẫy tay với hai nha hoàn phía sau, lạnh lùng nói: "Đưa Ngũ tiểu thư đi nghỉ ngơi."
Ngũ tiểu thư biết mình có thể không chạy thoát được nên hét lớn: “Có ai không! Cứu mạng! Giết người!"
Nàng ấy vốn tưởng rằng nếu mình lớn tiếng một chút, lão ma ma sẽ có kiêng kị, nhưng lão ma ma lại mỉm cười như đã tính trước.
"Ngũ tiểu thư, cứ việc hét lên đi."
Sau đó, bà ấy quay lại nhìn hai nha hoàn phía sau nói: "Còn không mau động thủ!"
Hai nha hoàn trông rất hung dữ, một người giữ lấy Ngũ tiểu thư, một người khác siết chặt sợi dây gai quanh cổ Ngũ tiểu thư!
Ngũ tiểu thư bị nghẹt thở sắc mặt tím tái, không bao lau đã không có âm thanh gì nữa, bàn tay đang giãy giụa cũng rũ xuống.
Lão ma ma bước tới, kiểm tra hơi thở của Ngũ tiểu thư rồi nói: "Hết thở rồi, treo lên đi."
Hai nha hoàn không hề sợ hãi, treo Ngũ tiểu thư dã không còn hơi thở lên xà nhà bằng sợi dây gai dầu.
Lại đặt một cái ghế dưới chân nàng ấy, trông như đang treo cổ tự sát.
Ma ma hài lòng phủi tay nói: "Chuyện đã xong, trở về đi."
Ngày hôm sau, tin tức Ngũ tiểu thư treo cổ tự vẫn truyền khắp phủ Nghi Vương, chẳng bao lâu sau, người ở ngoài phủ Nghi Vương cũng biết tin này.
Mẫu thân của Ngũ tiểu thư, người thị thiếp không được Nghi Vương sủng ái được mấy lần bị bỏ vào một góc, khi biết tin nữ nhi mình tự sát, cũng tuyệt vọng đi theo nàng ấy.
Tuy nhiên, không có ai đau buồn vì cái chết của thị thiếp, thậm chí không có ai thương tâm vì cái chết của Ngũ tiểu thư, tất cả mọi người đều thở dài một hơi.
Suy cho cùng, chỉ khi Ngũ tiểu thư chết thì thanh danh của quận chúa Thanh Hoà và các tiểu thư khác của phủ Nghi Vương mới có thể được bảo toàn.
Phủ Nghi Vương lặng lẽ chôn cất Ngũ tiểu thư và mẫu thân của nàng ấy.
Hôm nay Cố An Nhiên đến nhà Đào Vọng Đường, bởi vì Du Nương đã tỉnh lại, cũng có thể đứng dậy.
Nàng cố ý tới xem xét tình hình, nhưng vừa ngồi xuống không bao lâu, Dạ Tu Mặc đã từ ngoài cửa di vào.
Cố An Nhiên có chút kinh ngạc nói: "Hôm nay chàng không bận gì sao?"
Dạ Tu Mặc đi tới trước mặt Cố An Nhiên, sờ mũi nàng nói: "Không phải, ta tới nói với nàng hai chuyện."
Cố An Nhiên cẩn thận đặt bình lưu ly vừa lau chùi sạch sẽ lên kệ, hỏi: "Có chuyện gì vậy?”
"Ngũ tiểu thư của phủ Nghi Vương đã treo cổ tự vẫn." Nhắc tới nàng ấy, ánh mắt Dạ Tu Mặc tối sầm lại.
Cố An Nhiên chống cằm, tỏ vẻ không mấy tin tưởng: "Nếu nàng ta muốn chết, ngày hôm đó đã tự sát trong hẻm rồi. Làm sao có thể quay về vương phủ?"
Dạ Tu Mặc vòng tay qua eo Cố An Nhiên, cúi đầu đến gần mặt nàng khen ngợi: "An An đúng là thông minh.”
"Nàng ta không treo cổ tự vẫn, mà là Nghỉ Vương phi sai người động thủ."