Chương 680: Không Có Chuyện Gì Không Được Vào Cung (2)
Chương 680: Không Có Chuyện Gì Không Được Vào Cung (2)Chương 680: Không Có Chuyện Gì Không Được Vào Cung (2)
Dù sao, không ai có thể công khai đối nghịch với nữ nhi của hoàng đế, đó chẳng phải là muốn tìm chết sao?
Cho nên, hắn ta chỉ cần một mực khẳng định mình không đi thì Cố cô nương cũng không thể làm gì được!
Cố An Nhiên tức giận cười lớn, nhìn quản gia nói: "Người phủ công chúa phủ các ngươi bây giờ không cần mặt mũi nữa sao?”
"Hôm nay lúc các ngươi tới nhà ta đập phá, có rất nhiêu người nhìn thấy, bây giờ ngươi lại ăn không nói có, nói là ngươi không đi?"
"Hơn nữa, ta còn biết quản gia và mấy tên sai vặt kia, mỗi người đều giấu một ít đồ lưu ly."
"Có lẽ bây giờ vẫn chưa xử lý dâu, chỉ cần lục soát một chút là biết thôi."
Dạ Tu Mặc đưa ánh mắt âm trầm liếc nhìn tên quản gia, sau đó vẫy tay với những người phía sau nói: "Các ngươi đi lục soát đi!"
Hoàng đế còn chưa kịp mở miệng, Dạ Tu Mặc đã lên tiếng trước, rõ ràng đây là muốn làm chỗ dựa cho Cố An Nhiên.
Tuy nhiên, hoàng đế thực sự không muốn nữ nhi mình phải chịu thiệt thòi, nếu không Lưu Chiêu Nghi sẽ lại khóc lóc không ngừng.
Cho nên, hắn ta cũng sai người của mình cùng với người của Dạ Tu Mặc đi lục soát.
Ít nhất, không thể để Trữ Nhạc bị người khác vu oan.
Hai nhóm người rất nhanh đã tìm được rất nhiều đồ lưu ly ở chỗ quản gia và đám người sai vặt.
Hoàng đế nhìn thấy những đồ dùng lưu ly này, chỉ cảm thấy máu nóng dồn lên, chỉ vào công chúa Trữ Nhạc, hung dữ mắng: "Ngươi thật là không nên thân."
Cố An Nhiên tỏ vẻ thản nhiên nói: "Xin hoàng thượng dời bước đến tiểu viện của ta, tận mắt nhìn xem chỗ ta đã bị đập vỡ bao nhiêu đồ lưu ly."
"Nếu không, công chúa Trữ Nhạc vẫn sẽ cảm thấy ta đổ oan cho nàng, sẽ không phục."
Một đoàn người rất nhanh đã đến nhà Đào Vọng Đường, vừa mở cửa sân ra, trên mặt đất đã phủ day mảnh vụn.
Quản gia kinh ngạc há to miệng, công chúa Trữ Nhạc cũng chán ghét nhìn quản gia.
Không ngờ quản gia này lại làm việc không biết nặng nhẹ như vậy, đập vỡ nhiều đồ có giá trị của người ta như vậy, người ta đương nhiên phải cắn chết không nhả.
Quản gia hết đường chối cãi: "Hoàng thượng, công chúa, lão nô dẫn người tới đây thật sự không đập vỡ nhiều đồ như vậy."
Cố An Nhiên cười lạnh một tiếng nói: "Ý của ngươi là chính ta đã tự mình đập vỡ hết đống đồ lưu ly giá trị liên thành này?”
Những thứ này quả thật là do Cố An sắp xếp cho người đập nát, bởi vì đồ lưu ly bình thường không dễ bán, thà để công chúa Trữ Nhạc bồi thường còn tốt hơn, lấy về xoa dịu cơn khát tiên của thành Kinh Hồ.
Hoàng đế nhìn mảng lưu ly vỡ trên mặt đất, cảm thấy vô cùng đau lòng, chỉ vào mũi công chúa Trữ Nhạc mắng: "Ngươi là đồ phá gia chỉ tử"
Hắn ta cũng biết nữ nhi không có đầu óc này của mình, đã đập nát nhiều đồ tốt của người ta như vậy, chắc chắn là không có khả năng bồi thường nổi.
Hắn ta cười ngượng nghịu, nhìn Cố An Nhiên nói: "Cố cô nương, đống đồ lưu ly này xem như là tram mua, tram cho ngươi năm mươi vạn lượng bạc được không?”
Nếu những đồ lưu ly này bán riêng lẻ, sẽ có giá trị hơn một trăm vạn lượng bạc, nhưng là bây giờ quốc khố thật sự không thể bỏ ra quá nhiều bạc, nếu không sẽ không thể bảo đảm quân lương cho quân đội.
Cố An Nhiên đã kiếm được không ít tiền từ nhà kho của công chúa Trữ Nhạc, đương nhiên cũng đồng ý với số tiền năm mươi vạn lượng.
Tuy nhiên nàng cũng không thể đồng ý quá dễ dàng, nàng giả vờ khó xử, do dự hồi lâu mới nói: "Được, hoàng thượng đã nói như vậy, ta sẽ nhận vậy."
Hoàng đế thở phào nhẹ nhõm, sai thái giám bên cạnh đem bạc đến cho Cố An Nhiên.
Trên đường hồi cung, hắn ta chỉ vào công chúa Trữ Nhạc nói: "Bây giờ trẫm nhìn thấy ngươi là cảm thấy đau đầu."
"Ngươi, ngươi cứ ở trong phủ công chúa cho trâm, không có việc gì thì không được vào cung, ngươi nghe rõ chưa?"