Chương 697: Đại Cường Trở Thành Phụ Thân. (1)
Chương 697: Đại Cường Trở Thành Phụ Thân. (1)Chương 697: Đại Cường Trở Thành Phụ Thân. (1)
Cố An Nhiên khó khăn đáp: "Đúng, có cách, ngươi ngoan ngoãn đi ra ngoài. Tình hình của Mạt Nương không thể chậm trễ được nữa."
Đại Cường nghe xong liền đặt Mạt Nương nằm xuống giường, sau đó quỳ thẳng xuống trước mặt Cố An Nhiên, định dập đầu với nàng.
Nhưng lại bị Cố An Nhiên ngăn lại: "Đại Cường, ngươi đang làm gì vậy? Mau đứng dậy!"
"Ngươi như vậy chỉ lãng phí thời gian thôi." Cố An Nhiên nói xong, vẫy tay với gã thứ hai mạnh mẽ nói: "Mau mang ca ca của ngươi ra ngoài."
"Tất cả đại phu và bà đỡ cũng ra ngoài hết đi."
Mặc dù mọi người đều lo lắng cho tình hình của Mạt Nương, nhưng họ cũng hoàn toàn tin tưởng Cố An Nhiên và Cố Thẩm Diệp nên đều ra ngoài theo lời Cố An Nhiên.
Trong chốc lát, trong phòng chỉ còn lại Cố Thẩm Diệp và Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên và Cố Thẩm Diệp nhìn nhau rồi đưa Mạt Nương tiến vào không gian.
Trong không gian của Cố Thẩm Diệp luôn có một phòng phẫu thuật nhỏ với đầy đủ trang thiết bị cho các loại phẫu thuật, lúc trước ở tận thế hắn ta cũng từng tiến hành phẫu thuật cho người khác ở đó.
Trong phòng phẫu thuật, Cố Thẩm Diệp lấy thuốc gây mê tiêm vào hông của Mạt Nương.
Sau đó, hắn ta chuẩn bị những dụng cụ cần thiết cho ca phẫu thuật, trong khi Cố An Nhiên ở bên cạnh phụ giúp.
Đối với loại phẫu thuật này, các kế hoạch là chưa đủ nên rủi ro vẫn rất lớn.
Tuy nhiên, bây giờ đã là lúc không còn cách nào khác, chỉ có thể còn nước còn tát.
Cũng may Cố Thẩm Diệp mặc dù không nói gì, nhưng sau khi cầm lấy những dụng cụ này, hắn ta xử lý vô cùng thành thạo.
Cho nên, chỉ sau một giờ, hai hài tử đã được lấy ra, Cố Thẩm Diệp cắt dây rốn xong liền giao cả hai cho Cố An Nhiên.
Còn hắn ta khâu lại vết mổ cho Mạt Nương.
Nhưng mấy giây sau, Cố An Nhiên lại nói: "Ca ca, hai hài tử này hoàn toàn không khóc một tiếng"
Cố Thẩm Diệp không ngừng động tác trên tay, nói với Cố An Nhiên: "Đánh vào lòng bàn chân của bọn họ, sức lực muội quá mạnh, nhớ nhẹ nhàng một chút."
Cố An Nhiên gật đầu, cố gắng hết sức khống chế sức lực, một tay nhấc lên một bàn chân nhỏ mập mạp. Tuy nhiên, tiểu nha đầu và tiểu nam hài vẫn không khóc.
Cố An Nhiên cũng biết không thể lúc nào cũng quấy ray Cố Thẩm Diệp khâu vết mổ, cho nên cùng dỗ dành hai hài tử: "Các bảo bối, chúng ta thương lượng đi. Nếu ta đánh các ngươi lần nữa, các ngươi có thể ngoan ngoãn khóc lên được không?”
"Đây không phải lúc các ngươi cứng đầu, nếu các ngươi nhất định không khóc sẽ tiếp tục bị đánh."
Nói xong, Cố An Nhiên giơ tay lên, dùng lực nhiều hơn lần trước, đánh vào hai bàn chân nhỏ mập mạp.
Chỉ gặp tiểu nha đầu mím môi "Oa" một tiếng khóc lớn lên, nghe thật đau lòng.
Có lẽ do bị muội muội mình ảnh hưởng, tiểu nam hài vốn vẫn cứng đầu cũng đã bắt đầu há miệng phát ra tiếng khóc lớn. .
Hơn nữa, tiếng khóc không ngừng nghỉ, hai người dường như đang cạnh tranh với nhau.
Cố An Nhiên sợ làm phiền Cố Thẩm Diệp đang khâu vết mổ cho Mạt Nương, nên mới nói: "Ca ca, †a ra ngoài tìm chăn đắp cho cả hai hài tử trước."
"Được, đợi khâu cho Mạt Nương xong, ta sẽ kiểm tra cho hai hài tử này." Cố Thẩm Diệp đáp.
Cố An Nhiên bế hai tiểu bảo bối còn đang khóc lóc ra ngoài, đắp chăn cho bọn chúng. Chờ Cố Thẩm Diệp khoảng hai mươi phút, hắn ta bước ra khỏi phòng tiểu phẫu.
Cố An Nhiên hỏi: "Tình trạng của Mat Nương thế nào rồi? Không có nguy hiểm gì chứ?"
Cố Thẩm Diệp nói: "Tạm thời không có gì nguy hiểm, nhưng chúng ta cần theo dõi hai giờ, ta sẽ kiểm tra hài tử này xem có vấn đề gì không."
"Được." Cố An Nhiên nói, đem hai hài tử giao cho Cố Thẩm Diệp.
Nàng đi vào không gian của mình, lấy hai thùng sữa bột và hai bình sữa cho vào túi vải trên người.
Khi nàng quay lại không gian của Cố Thẩm Diệp, hắn ta mỉm cười nói với Cố An Nhiên: "Nhiên Nhiên, hài tử đều khỏe mạnh."
"Chúng ta ra ngoài đi." Hắn ta đề nghị.