Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 699 - Chương 699: Bọn Họ Thật Xấu Xí

Chương 699: Bọn Họ Thật Xấu Xí Chương 699: Bọn Họ Thật Xấu XíChương 699: Bọn Họ Thật Xấu Xí

Cố An Nhiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu nói: "Nhưng lần này không nói dối. Nếu ngươi cứ lải nhải, ta sẽ..."

Đại Cường nhìn Cố An Nhiên giơ tay lên, cam chịu nói: "Được rồi, ta biết! Chuyện này ngươi tuyệt đối sẽ không lừa gạt ta. Mạt Nương không sao, ta biết."

Cố An Nhiên lúc này mới lặng lẽ buông cánh tay đang vung lên, sau đó nói: "Nếu biết rồi thì đi xem các hài tử của ngươi đi."

Đại Cường đứng dậy khỏi mặt đất, đặt lại băng ghế dài rồi lại ngồi lên đó.

"Ta cứ ở đây đợi thê tử tỉnh lại, ai muốn xem hài tử thì xem."

Cố Thẩm Diệp cười nói: "Đại Cường, Mạt Nương khác với những phụ nhân sinh con bình thường khác, nàng ấy cần nghỉ ngơi rất lâu."

"Hơn nữa, vết thương của nàng ấy cần phải hồi phục. Tốt nhất là không nên bế hài tử, ngươi hiểu chưa?”

Đại Cường vỗ ngực nói: "Ngươi yên tâm, sẽ không để cho Mạt Nương phải mệt. Chẳng phải còn có lão nhị nhà ta có thể chăm sóc hài tử sao?"

Đại Cường nói xong, Nhị Cường đang đi lấy nước nóng nhịn không được hắt hơi một cái. Cố An Nhiên tron mắt, hỏi: "Vậy Nhị Cường chăm sóc hài tử, thì ngươi làm gì?"

Đại Cường thản nhiên nói: "Ta đương nhiên là hầu hạ thê tử, bụng nàng có vết thương lớn như vậy, sao có thể bỏ mặc nàng được?"

Cố An Nhiên cười nói: "Ngươi cũng là một trượng phu tốt, không tệ."

Cố Thẩm Diệp lại nói thêm: "Mấy ngày sau khi Mạt Nương sinh nở, không nên cho nàng ăn uống đồ nhiều dầu mỡ, như vậy không tốt cho nàng, không có lợi cho việc hồi phục vết thương, nhưng không thể thiếu trứng gà và thịt, nàng cần những thứ này."

Đại Cường hoàn toàn đồng ý: "Việc này ta biết, ta cam đoan Mat Nương lúc nào cũng có thịt."

Lần trước hắn ta từ Tuyên Thành trở về, đã mua rất nhiều gà giống về nuôi để dành cho ngày Mạt Nương sinh nở, để nàng ấy sinh con xong thì bồi dưỡng!

Cố An Nhiên từ trong túi vải lấy ra hai lon sữa bột lớn, còn có hai bình sữa, nói: "Nếu Mạt Nương không có sữa thì cho hai tiểu báo bối uống cái này."

Đại Cường tò mò hỏi: "Đó là cái gì?"

"Sữa bò ở dạng bột, cần đun sôi với nước nóng. Ngươi qua đây, ta sẽ dạy cho ngươi biết tiểu bảo bối mỗi bữa cần uống bao nhiêu."

Đại Cường cuối cùng cũng không hấp tấp nói để lão nhị nhà hắn ta tới đây, mà chính mình cẩn thận nghe Cố An Nhiên giảng giải.

Tuy nhiên, Đại Cường chưa bao giờ thông minh trong phương diện này nên rất khó nhớ.

Hắn ta gãi gãi cái đầu trọc của mình, nói: "An Nhiên cô nương, ngươi đợi một chút, ta đi lấy sổ ghi lại."

Hắn ta không sợ hài tử bị bỏ đói, mà là sợ lỡ như cho hài tử ăn có sơ suất, Mạt Nương sẽ liều mạng với hắn ta.

Nghĩ đến đây, hắn ta cảm thấy da đầu tê dại, vội chạy đi lấy sổ ghi chép.

Sau đó, hắn ta nghiêm túc dựa theo những gì mình có thể hiểu được. cẩn thận ghi nhớ tất cả những lời Cố An Nhiên nói.

Lại qua thêm hai nén hương, Mạt Nương rốt cục cũng đã tỉnh lại, Cố Thẩm Diệp cảm thấy nàng ấy có lẽ đã không còn nguy hiểm gì nữa.

Hắn ta nói với Đại Cường: "Thê tử ngươi đã không sao rồi, ta và An Nhiên rời đi trước."

Lúc này, Nhị Cường cũng đã tắm rửa sạch sẽ cho hai chất nhi, bế hai hài tử quấn ta bước vào.

"Đại ca, hài tử đã được tắm rửa sạch sẽ, ta có thể đặt nó nằm ở đâu?" Nhị Cường hỏi.

Nhưng Đại Cường lại hỏi ngược lại: "Sao ngươi lại bỏ ở chỗ ta? Bỏ trong phòng ngươi đi!"

Nhị Cường nhận thấy có gì đó không ổn, ngập ngừng hỏi: "Tại sao... tại sao lại bỏ ở trong phòng ta?"

Đại Cường nói: "Ngươi không phải đang nói nhảm sao? Đương nhiên là ngươi sẽ chăm sóc hài tử rồi!"

Nhị Cường tỏ vẻ vô cùng ngạc nhiên, giọng nói có chút không chắc chắn: "Đại ca, nhưng mà ta thực sự không biết cách chăm sóc hài tử!"

Đại Cường dang tay nói: "Nhưng bụng tẩu tử ngươi đã bị mổ ra, ta phải chăm sóc cho nàng. Làm sao có thời gian phân tâm chăm sóc hài tử?"
Bình Luận (0)
Comment