Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 708 - Chương 708: Cùng Nhau Ăn Cơm (2)

Chương 708: Cùng Nhau Ăn Cơm (2) Chương 708: Cùng Nhau Ăn Cơm (2)Chương 708: Cùng Nhau Ăn Cơm (2)

Nàng khoát tay, nói: "Được rồi, ta không cưỡng cầu các ngươi nữa, chờ Mạt Nương khỏe lại, ta sẽ dẫn Đại Cường ra ngoài làm việc sau."

Lúc này Đại Cường mới gật đầu: "Đúng, như thế mới phải! Không thể khi không mà nhận tiền được!"

Cố An Nhiên lại nhìn Mạt Nương hỏi: "Ngày nào ngươi cũng ăn thức ăn mặn chứ? Không thể chỉ ăn mỗi món chay thôi được."

Mat Nương tươi cười hạnh phúc nói: “An Nhiên cô nương, cái này thì cô nương yên tâm, hắn chăm sóc ta rất tốt, rất để ý đến ta."

Nàng ấy khoa tay múa chân chỉ chỉ vào eo của mình: "Cô nương nhìn xem, từ sau khi hắn từ Tuyên Thành trở về, đã nuôi ta béo lên một vòng rồi này."

Cố An Nhiên nhịn không được nở nụ cười: "Vậy là tốt rồi, mấy ngày nữa, ta sẽ cho người đưa bột sữa bò khô tới."

"Vương lão thái thái bảo ta qua đó ăn cơm, ta đi trước đây.

Đại Cường cười ngây ngô nói: "Đi đi đi đi, lúc ngươi vẫn ở Tuyên Thành, Vương lão thái thái cứ hay nhắc về ngươi mãi!"

"Bà ấy sợ ngươi ra ngoài ăn không đủ no, mặc không đủ ấm” Cố An Nhiên rời khỏi nhà Đại Cường, đi vào viện của Vương lão thái thái.

Vừa bước vào sân, nàng đã nghe thấy ba giọng nói khác nhau.

"An Nhiên tỷ tỷ!" Điềm Nha thò đầu ra, gọi to.

"An Nhiên tỷ tỷ!" Đại Bảo ôm lấy một chân của Cố An Nhiên, vui vẻ hô.

"Tỷ tỷ!" A Từ hàm súc nội liễm chào một câu.

Cố An Nhiên cười cười với ba đứa trẻ, Điềm Nha cũng chạy chậm tới ôm lấy một chân khác của Cố An Nhiên.

A Từ cũng đến trước mặt Cố An Nhiên, chỉ là hành động hàm súc hơn nhiều.

Vương lão thái thái đi đằng sau ba đứa trẻ, run run rẩy rẩy xua tay nói: "An Nhiên nha đầu, khó có dịp ngươi qua đây ăn cơm với chúng ta."

"Vừa hay, hôm nay sư phụ của A Từ cho nó nghỉ, vất vả lắm mới được về ở hai hôm."

Cố An Nhiên nắm tay hai đứa nhỏ, cười hỏi: "Lão thái thái, dạo gân đây cuộc sống thế nào?"

"Tốt lắm!" Vương lão thái thái tươi cười nói lời cảm kích.

"Trưởng thôn và người trong thôn chăm sóc ta rất tốt, cách dăm ba hôm phó thành chủ sẽ lại phái người tới đưa đồ, ba người chúng ta cũng không thiếu thứ gì, nhưng đã lâu roi không gặp ngươi, mấy đứa trẻ đều rất nhớ ngươi." Nhưng Đại Bảo lại cười hip mắt nói: "Bà ngoại, rõ ràng người cũng nhớ An Nhiên tỷ tỷ mà, lại còn thường nhắc tới tỷ ấy nữa!"

Vương lão thái thái hơi xấu hổ cười, sau đó kéo tay Cố An Nhiên đi ra chỗ đặt bàn ghế ở sân nhỏ.

Thức ăn nóng hôi hổi, có lẽ là vì Cố An Nhiên tới nên đồ ăn vô cùng phong phú.

Trên bàn có rất nhiều đồ ăn, đều là những món ăn mà Cố An Nhiên đã từng khen Vương lão thái thái nấu ngon.

Sau khi mấy người cùng ngồi vào bàn, Cố An Nhiên xoa đầu Đại Bảo hỏi: "Trong thành Kính Hồ mở lớp học, đệ có định đến đó học không."

Đại Bảo vỗ ngực nói: "Đương nhiên rồi, bà ngoại nói đầu xuân năm sau sẽ đưa đệ đi học, rất nhiều trẻ con trong thôn cũng đi."

Cậu bé tự hào nói: "Còn nữa, An Nhiên tỷ tỷ, đệ không định chỉ đọc mỗi sách thôi đâu, đệ còn nhờ Hồng Khánh thúc thúc dạy đệ bắn cung, thúc ấy đã đồng ý rồi, Nhị Cường thúc thúc cũng nói sẽ dạy đệ công phu quyền cước."

Sau khi Đại Bảo đến thành Kính Hồ thì có thường xuyên luyện các kỹ năng võ thuật cơ bản, vì vậy hiện tại mới gây đi không ít.

Cố An Nhiên rất hài lòng với câu trả lời này của Đại Bảo.

Con người không thể vì cuộc sống trở nên nhàn hạ mà mất đi ý chí chiến đấu.

Nếu Đại Bảo trở thành người suốt ngày chỉ biết ăn uống vui chơi thì đó là lỗi của nàng.

Suy cho cùng là chính nàng, Lý trưởng thôn và ca ca đã bảo đảm sẽ chăm sóc cả nhà Vương lão thái thái cẩn thận.

May mắn Đại Bảo là đứa trẻ ngoan, có suy nghĩ của riêng mình.

Cố An Nhiên lại nhìn Điềm Nha, cười nói: "Vậy còn Điềm Nha thì sao, muội có dự định gì?"
Bình Luận (0)
Comment