Chương 740: Giá Y (1)
Chương 740: Giá Y (1)Chương 740: Giá Y (1)
Vừa đến cửa phủ thành chủ, tình cờ nhìn thấy Đào Vọng Đường và Cố An Nhiên từ trong phủ đi ra.
Khi Đào Vọng Đường nhìn thấy ông chủ của Bách Vị Trai, thân sắc cũng bắt đầu trở nên không tốt.
Cố An Nhiên là một người thông minh, nhìn thoáng qua đã biết chuyện gì đang xảy ra: "Có phải ông ta là người đã ra lệnh cho người khác động tay động chân với tửu lầu của chúng ta không?"
Đào Vọng Đường gật đầu liên tục: "Đúng, đúng là ông ta, ông chủ của Bách Vị Trai."
Cố An Nhiên đang muốn nói chuyện, ai biết ông chủ của Bách Vị Trai lại không cho nàng cơ hội nói chuyện nào.
Một tiếng "bụp" vang lên, ông ta quỳ xuống trước mặt Cố An Nhiên.
Ông ta cầu xin: "Thành chủ đại nhân, người đại nhân đại lượng không tính toán đến lỗi lầm của tiểu nhân, ta thật sự không biết tửu lầu của ông chủ Đào cũng có phần của người."
"Nếu ta biết tửu lầu đó cũng có phần của người, cho dù có cho ta ăn gan hùm mật gấu thì †a cũng không dám động tay động chân đâu."
Nói xong, ông ta lại dập đầu với Cố An Nhiên mấy lần, không hề để ý tới thể diện của mình.
Bởi vì vào lúc này, đám người Cố An Nhiên đang bị vây quanh bởi những bách tính đang xem náo nhiệt ở thành Kính Hồ, mọi người đều đang nhìn ông chủ của Bách Vị Trai chỉ chỉ.
Cố An Nhiên không nói chuyện mà mặc kệ ông †a quỳ xuống.
Ông chủ của Bách Vị Trai cũng là người có kinh nghiệm, có lẽ ông ta cũng hiểu được ý của Cố An Nhiên.
Ông ta quay lại quỳ xuống trước Đào Vọng Đường nói: "Ông chủ Đào, sự việc lần này là do ta không đúng, mong người đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, xin hãy tha thứ cho ta lần này."
Đào Vọng Đường cũng không ngờ người này thực sự biết co được duỗi được, nhưng việc hắn có tha thứ cho ông ta hay không cũng không phải là điều hắn có thể quyết định được.
Vì vậy, hắn lại nhìn vê phía Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên vẫn đứng im không nói.
Ông chủ của Bách Vị Trai biết rằng nếu hôm nay ông ta không tỏ thái độ tốt thì chuyện này sợ là không thể giải quyết được.
Hơn nữa, e là Phó thành chủ sẽ không chống lưng cho ông ta nữa.
Mấu chốt của vấn đề này là phải làm cho thành chủ hài lòng. Vì vậy, trong đầu suy di nghĩ lại mấy lần, ông ta lớn tiếng nói: "Ông chủ Đào, là do Bách Vị Trai của ta không biết trước sau, không nên cố ý phái người tới tửu lầu của ông chủ Đào gây phiền phức, ta thành thật xin lỗi ông chủ Đào."
Trong số những người đang đang xem bên ngoài phủ thành chủ, có một số người biết chuyện xảy ra ở tửu lầu của Đào Vọng Đường. Lúc xảy ra chuyện, họ đang ở trong tửu lầu, sau chuyện đó, họ đã lâu không đến tửu lầu của Đào Vọng Đường nữa.
Hôm nay không ngờ rằng, hóa ra lại là có người cố tình hãm hại.
Ông chủ của Bách Vị Trai vừa nói ra những lời này, những người xung quanh lập tức chỉ trỏ vào ông ta.
"Thì ra ông chủ của Bách Vị Trai là loại người này, sau này ta sẽ không bao giờ đến Bách Vị Trai ăn nữa."
"Ta cũng sẽ không đi, mùi vị không ngon bằng tửu lầu của ông chủ Đào, giá thành lại càng đắt hơn một chút, chủ yếu là nhân phẩm của ông chủ không tốt."
"Đúng rồi, đúng rồi, sau này sẽ không đến đó nữa."
Kết quả này, lúc ông chủ Bách Vị Trai chuẩn bị thừa nhận thì ông ta đã biết trước.
Không thể bảo vệ được Bách Vị Trai chu toàn, điều mà ông ta phải đảm bảo bây giờ là bản thân vẫn có thể ở lại thành Kính Hồ.
Chỉ cần ông ta còn ở thành Kính Hồ, thì sẽ còn rất nhiều cách để kiếm tiền, ông ta không có suy nghĩ nào khác ngoài việc kiếm tiền.
Nói đi cũng phải nói lại, dù ông ta luôn không từ thủ đoạn nào để đối phó với các đối thủ cạnh tranh, nhưng trong buôn bán hiếm khi ông ta ăn bớt ăn xén nguyên vật liệu, làm ăn đều luôn rất có tâm.
Sau khi ông chủ Bách Vị Trai nói xong, ông ta lại nhìn Cố An Nhiên.