Chương 759: Du Nương Bi Người Mang Đi (1)
Chương 759: Du Nương Bi Người Mang Đi (1)Chương 759: Du Nương Bi Người Mang Đi (1)
Sau khi xác định người đến là Du Nương, trong mắt thủ lĩnh kia từ khiếp sợ ban đầu biến thành ẩn nhẫn, lưu luyến.
Hắn ta nhẹ giọng nói với người bên cạnh: "Giết những binh lính nước Tuyên, giữ lại nữ nhân kia."
Hắn ta căn bản không dám nghĩ tới, một nữ nhân lưu lạc trong quân doanh sẽ gặp phải chuyện gì.
Những binh lính dưới quyền hắn ta mặc dù không biết nữ nhân này là ai, nhưng nếu tướng quân đã lên tiếng, bọn họ cũng chỉ có thể làm theo.
Lúc sắp tiến vào vòng mai phục của những người đó, Du Nương dừng bước.
Giọng nàng ấy trong trẻo nói: "Chỗ này quá lớn, nếu chúng ta đi cùng, muốn thăm dò toàn bộ thì không biết phải tới lúc nào, nếu không chúng ta tách ra đi xem thế nào?"
"Như vậy sẽ nhanh hơn." Nàng ấy lại bổ sung một câu.
Những binh lính khác cũng thấy vậy, trong khu rừng này cũng không nguy hiểm gì, huống chỉ bây giờ đang là mùa đông, trong rừng rất lạnh, sớm làm xong việc thì có thể trở về doanh trại sớm. Cho nên, tiểu đội binh lính ngẫm nghĩ chốc lát, cũng đồng ý với ý kiến của Du Nương.
"Vậy, cứ làm theo như cô nương nói, chẳng qua cô nương nhất định phải chú ý an toàn." Một binh lính nhắc nhở.
Du Nương khẽ vuốt cằm nói: "Yên tâm, ta biết mà."
Những binh lính này nhớ tới Du Nương là nữ tử, sau khi xác nhận nơi này không nguy hiểm gì mới để nàng ấy tự đi thăm dò.
Chính bọn họ, thì tản đi bốn phương tám hướng.
Vốn dĩ người đang mai phục ở chỗ tối định ra tay với bính lính nước Tuyên, nhưng thấy bọn họ đi xa thì đều rối rít dừng tay lại.
Thủ lĩnh kia nói: "Chờ một chút, đừng bắn tên, chờ những binh lính kia đi xa đã."
Những người khác đồng thanh: "Vâng."
Đến khi binh lính nước Tuyên hoàn toàn đi xa rồi, thủ lĩnh ra lệnh các thuộc hạ bất động, còn mình thì trực tiếp ra ngoài.
Du Nương thấy có người bò dậy từ bụi cỏ, cảnh giác nâng kiếm, không nói lời nào đâm tới người đó.
Nhưng người đó dường như cũng không có ác ý, chẳng qua chỉ thâm tình gọi một tiếng: "Thanh Du, là nàng sao?” Du Nương đâm kiếm thẳng về người đó, lạnh giọng nói: "Các hạ nhận nhầm người rồi."
Nói xong, Du Nương xoay người, định đi về phía doanh trại.
Nhưng, nam nhân kia cũng không từ bỏ, kéo tay Du Nương, tay còn lại thì lột mặt nạ của mình ra.
Du Nương bất đắc dĩ, xoay người nhìn về phía nam nhân kia, trong mắt đều là vẻ phức tạp.
"Thanh Du, nàng cần gì phải giả vờ không quen biết ta? Những năm nay nàng sống thế nào?" Hắn †a ân cần hỏi.
Hắn ta đã làm sai một chuyện, đưa ra lựa chọn sai lầm, những năm qua hắn ta chưa từng thấy vui vẻ.
Du Nương nở nụ cười lạnh nói: "Biết thì sao chứ? Không cần ngươi lo, những năm qua ta sống rất tốt."
Vì công danh lợi lộc từ bỏ mình, bây giờ lại tới đây giả bộ thâm tình cái gì chứ?
Người đó thấy nụ cười nhạt trên môi Du Nương, chỉ cảm thấy tim đau như bị kim đâm vậy.
Hắn ta hô hấp căng thẳng nói: "Những năm qua, bệ hạ rất nhớ nàng, nàng cùng ta trở về Tây Chiêu đi."
"Không về." Du Nương lạnh lùng phun ra hai chữ, từ chối nam nhân trước mắt. Nói xong, nàng ấy xoay người chuẩn bị đi, nhưng nam nhân kia như đã quyết tâm phải dẫn nàng ấy trở về Tây Chiêu.
Cho nên, nhẫn tâm quả quyết, dùng sống bàn tay đánh Du Nương hôn mê.
Đây là điều Du Nương hoàn toàn không nghĩ tới, bởi vì nàng ấy cảm thấy, vô luận thế nào, nam nhân này cũng sẽ không làm đến mức này.
Nhưng hiển nhiên, Du Nương đánh giá sai rồi.
Đều nói lòng dạ nữ nhân như mò kim đáy biển, trong mắt Du Nương, lòng dạ của nam nhân này mới như cái sỏi dưới đáy biển.
Du Nương ngất xỉu trong ngực nam nhân, nam nhân đó ra lệnh cho người dưới quyền: "Ta phải dẫn nàng ấy trở về Tây Chiêu."
"Các ngươi về doanh trại trước đi, chờ tin tức."
Những binh lính kia đờ cả ra, nhưng cũng biết trên tay tướng quân chắc là người rất quan trọng với Tây Chiêu.
Du Nương, bị nam nhân này mang đi.