Chuong 764: Tay Chieu Quoc (2)
Chuong 764: Tay Chieu Quoc (2)Chuong 764: Tay Chieu Quoc (2)
Người bồi bàn cười nói: "Thời tiết lạnh như hôm nay, vừa hay là lúc thích hợp để ăn thịt cừu."
Sau đó, nàng lại ngó sang bàn bên cạnh nói: Cái bánh bọn họ đang ăn kia, trông có vẻ giòn giòn xốp xốp ấy, lấy cho bọn ta vài cái."
Bồi bàn tươi cười niềm nở nói: "Vâng, khách quan!"
Nói xong, liền vội vàng chạy vào trong bếp.
Chỉ sau một lát, một con cừu nướng cả con váng mỡ bóng bẩy toả ra mùi thơm hương liệu mê người đã được bưng lên đặt ở giữa bàn, lại đem lên thêm 4 cái bánh nữa.
"Khách quan thử xem, đây là món đặc sản của tiệm bọn ta." Bồi bàn nhiệt tình nói.
"Được." Cố An Nhiên đáp lại nổi tiếng, cầm chuỳ thủ mà quán đã chuẩn bị sẵn lên, cắt một miếng thịt dê cho mình và Đại Cường ăn.
Không bao lâu sau, bồi bàn lại mang lên một bát canh thịt cừu, cùng với thịt dê xiên, rồi lui xuống.
Đại Cường ăn rất nhanh, chỉ nghĩ tới việc mau chóng lên đường, Cố An Nhiên lại nhắc nhở: "Ăn từ từ thôi, không cần phải vội!"
Tốc độ ăn của Đại Cường liền giảm xuống.
Lại ngồi thêm một lúc, liền nghe thấy có người nhỏ giọng thảo luận nói: "Nghe nói, Hoà Quang công chúa mất tích mấy năm đã được Đại tướng quân đưa từ Tuyên Quốc về Chiêu rồi."
Nghe thấy lời này, Đại Cường cùng Cố An Nhiên đồng thời dừng tay lại, sau đó lại như chưa có chuyện gì xảy ra tiếp tục ăn uống.
"Hoà Quang công chúa?" Mấy năm trước không phải nàng ấy đã bị gả cho lão Hoàng Đế Tuyên Quốc để hoà thân rồi sao?"
"Không biết nữa... dù sao ta nghe nói Hoà Quang công chúa về nước rồi."
Cố An Nhiên trước giờ luôn cảm thấy, Du Nương hẳn không phải người bình thường, ngay từ lúc nàng cứu nàng ấy từ trong thôn rồi.
Lúc đó nàng ấy rơi xuống bùn lầy, nhưng vẫn là một người rất chú trọng nề nếp.
Hơn nữa, Du Nương hình như cũng rất thích trang sức mã não.
Đã nhiều ngày liên màn trời chiếu đất, sau khi ăn no nê một bữa ở quán rượu nhỏ, Cố An Nhiên và Đại Cường lại chuẩn bị lên đường.
Đại Cường hỏi: "An Nhiên, chúng ta đi đâu tiếp đây?"
CỐ An Nhiên thần sắc kiên định đáp: "Chiêu Đôi"
Đại cường cũng không hỏi gì, cười híp mắt tìm một người già hỏi đường đi về Chiêu Đô. Sau đó dẫn theo Cố An Nhiên đi về Chiêu Đô.
Tây Chiêu là một quốc gia nhỏ bé.
Cho nên, với tốc độ của Ngân Dạ và Thần Phong, đi từ biên giới Tây Quốc đến Quốc Đô nằm ở trung tâm nước Đô cũng chỉ cần thời gian một ngày.
Thậm chí, Đại Cường còn bộc phát thiên phú ngoại ngữ kinh người, còn học được vài câu tiếng Tây Chiêu.
Sau khi đến được Tây Chiêu, Cố An Nhiên chọn một con phố gần Vương Cung một chút, thuê một khách điểm sạch sẽ một chút để ở lại.
Nhưng mà, vừa mới vào ở đã hỏi ông chủ khác điểm. Tử lâu nào đẹp nhất Tây Chiêu.
Ông chủ nhiệt tình chỉ đường cho nàng.
Cố An Nhiên dẫn theo Đại Cường đến toà tửu lâu đó.
Chỉ là, còn chưa đến tửu lâu, lúc đi ngang qua một cửa tiệm trang sức ở bên đường, lại thấy bên ngoài người dân ồn ào vây thành một vòng lớn.
Cố An Nhiên từ trước đến nay đều không phải người thích xem náo nhiệt, nhưng mà Đại Cường thì có.
Hắn ta nhìn Cố An Nhiên nói: "An Nhiên, bên đó đông người, ta đi xem xem có thể có chút tin tức nào hữu dụng hay không."
"Được." Cố An Nhiên không từ chối yêu cầu của Đại Cường.
Bởi vì, tiệm trang sức có lẽ là nơi thường tập trung nhiêu nữ nhân nhất, nói không chừng lại thực sự có thể nghe ngóng được tin tức gì đó.
Sau khi Đại Cường nhận được cái gật đầu đồng ý của Cố An Nhiên liền chen vê hướng đám người đó, đến lúc hoàn toàn chen được vào trong, hắn liền nhìn thấy người đứng trong tiệm trang sức, kinh ngạc đến mức trợn mắt há hốc mồm.
"Du... Du..." Hắn ta lắp ba lắp bắp kêu lên được một tiếng, lại không dám chắc chắn đó có thật sự là nàng ấy hay không.
Dù sao, nữ nhân đứng trong đó cùng với người hắn từng gặp qua còn có chút khác biệt.