Chương 77: Thượng Quan Đạo (2)
Chương 77: Thượng Quan Đạo (2)Chương 77: Thượng Quan Đạo (2)
Cố An Nhiên chỉ vào mông một con ngựa, trên thân những con ngựa này có dấu vết, trên đường lớn không có phương tiện cưỡi.
Nếu có người phát hiện ra thì chúng ta sẽ gặp rắc rối lớn.
Lý Kim Quang ban đầu cho rằng họ có thể đi nhanh hơn nhiều khi có những con ngựa này!
Bây giờ xem ra đây đều là ảo tưởng, mạng sống vẫn quan trọng hơn.
"Sau khi xuống ngựa, các ngươi di chuyển đến đường lớn trước, ta sẽ xử lý những con ngựa này." Cố An Nhiên suy nghĩ một chút rồi nói.
Lý Kim Quang gật đầu, vẻ mặt có chút nặng nề,/'Nha đầu An Nhiên, ngươi nói xem chúng ta có bị bọn họ bắt được không?”
Cố An Nhiên không dám khẳng định, chỉ thấp giọng nói: "Trên đường lớn, đường sá trải dài bốn phía, có thể đi phía đông, nam, tây. Khả năng chúng ta chạy thoát sẽ lớn hơn chút."
Sau một lúc im lặng, Lý Kim Quang gật đầu và nói,'Ta hiểu, nhưng chúng ta có nên tiếp tục đi về phía nam không?"
Những người đã tách khỏi Triệu gia thông biết hành tung của chúng ta, những người đó chưa bao giờ có điểm mấu chốt, vì vậy họ có thể phản bội chúng ta cũng không chừng. Đôi mắt của Cố An Nhiên thoáng loe lên vẻ lạnh lùng,'Không có việc gì gấp, ngươi có thể lên đường lớn trước hỏi xem trước mặt là chỗ nào, hiện tại thuộc cai cai quản. Sau khi hỏi rõ ràng, chúng ta có thể đưa ra quyết định."
"Được rồi, ta trước tiên dẫn người đi đường lớn trước, ngươi xử lý ngựa xong thì liền đuổi theo."
Lý Kim Quang nói điều gì đó với mọi người, mọi người đều đi theo ông ấy rời đi.
Trên con đường nhỏ gần đường chính, chỉ còn lại Cố An Nhiên và một đàn ngựa.
Ý nghĩ vừa động, nàng đem tập hợp tất cả ngựa vào đồng cỏ trong không gian, rồi tùy tiện đi vòng vo một hồi, sau đó đi theo đội ngũ.
Lý Kim Quang có vẻ hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Cố An Nhiên xuất hiện trong đội ngũ, xử lý thỏa đáng nhanh như vậy sao?
"Ta đảm bảo sẽ không có sai sót gì, ngươi yên tâm đi." Cố An Nhiên tự tin nói.
Sau khi đến được đường chính, số lưu dân tị nạn dần dần tăng lên.
Có những người như bọn người Cô An Nhiên, tu tập thành nhóm mấy chục ngục, đến hàng trăm người, và cũng có những người chỉ có một mình.
Trên đường lớn có người đói đến không chịu nổi đã đi ăn xin.
Nhưng hiện tại, đến bản thân những người tị nạn này cũng rất bấp bênh, không ai dám làm người tốt.
Không lấy được gì thì chỉ có thể chết đói, không nhịn được sẽ ăn rễ cỏ, bứt vỏ cây, hái rau củ dại.
Cũng có một số người thể chết yếu, vô tình mắc bệnh, lúc này họ đang nằm trên đường với khuôn mặt khô can, mắt thấy hít thở càng ngày càng ít.
Ngoài ra còn có một số người chết bên đường, người nhà đang đau buồn khóc thương bên cạnh.
Những người đi cùng thì chết lặng đào một cái hố ở khu vực hơi bằng phẳng bên đường, định chôn người xuống đó.
Những dân làng đi theo Cố An Nhiên đã coi như rất tốt so với những người chạy nạn này.
Ít nhất, họ vẫn chưa đói bụng, thậm chí thỉnh thoảng ở trên núi còn có thể ăn thịt.
Hôm Nay nhìn thấy cảnh tượng khốn khổ này, bọn họ càng cảm thấy biết ơn Lý Kim Quang và Cố An Nhiên.
Cố An Nhiên nhìn tình cảnh khốn khổ trên đường lớn, nàng cau mày, để cho Lý Kim Quang tập hợp mọi người lại.
Nàng đi đến giữa, hạ giọng nói: "Trên đường lớn lưu dân đông đảo, khi nấu ăn cố gắng chọn chỗ càng ít người càng tốt." Không thể hiện có đồ ăn, không thể hiện sự giàu có.
Ngoài ra, người già, trẻ em và nữ nhân đi ở giữa, giữ thức ăn và hành lý ở giữa càng nhiều càng tốt, trong khi người trẻ và nam nhân tập trung ở vòng tròn ngoài cùng.
Cầm trên tay sợ người thừa dịp cướp đồ, lỡ như có kẻ không sợ hãi không có mắt nhìn chạy đến cướp.
Mọi người chỉ cảm thấy sự sắp xếp của Cố An Nhiên rất hoàn hảo, đồng thời đều nói: An Nhiên cô nương yên tâm, chúng ta biết rồi.