Chương 79: Dựa Vào Sức Lực Lớn Của Ta (2)
Chương 79: Dựa Vào Sức Lực Lớn Của Ta (2)Chương 79: Dựa Vào Sức Lực Lớn Của Ta (2)
Cố An Nhiên nhìn Lý Kim Quang nói: 'Lý trưởng thôn, ngươi đi hỏi hai huynh đệ kia xem bọn họ có biết phía trước là nơi nào không."
Lý Kim Quang gật đầu, đi tới chỗ hai huynh đệ bên kia.
Hai bên dường như đã nói chuyện rất lâu, cuối cùng đều cùng nhau theo sau Lý Kim Quang quay lại.
Ông ấy vui vẻ nói: "An Nhiên cô nương, Đại Cường nói, nếu đi theo đường chính thêm nửa tháng nữa thì có thể đến được phủ Tề Châu."
"Phủ Kỳ Châu? Đây có phải là địa bàn của Tề vương không?" Cố An Nhiên cau mày hỏi.
Lý Kim Quang gật đầu: "Đúng vậy, đây là địa bàn của Tê Vương, không ngờ An Nhiên cô nương đều biết."
Cế An Nhiên nghĩ thầm, không phải nàng thông minh, mà là nàng nghe thấy từ "Tê Vương" từ những người lính đó.
Vì những người dưới quyền của hắn ta có thể xuất hiện ở những nơi này, điều đó chứng tỏ thế lực của Tề Vương đang ở gần rồi.
"À đúng rồi Đại Cường còn nói, phủ Ta Châu là con đường duy nhất đi về phía nam, hai người bọn họ cũng muốn di về phía nam, bọn họ muốn cùng đội ngũ của chúng ta nhập hội, ngươi xem có được không?" Lý Kim Quang thận trọng hỏi.
Ông ấy không dám tùy tiện đồng ý việc nhận người vào, dù sao bọn họ đều được An Nhiên cô nương che chở.
Nhưng ông ấy tựa hồ đột nhiên nghĩ đến cái gì, có chút không xác định hỏi: “An Nhiên cô nương, chúng ta còn đi về phía nam sao?”
"Đi về phía nam, đi qua phủ Tề Châu." Giọng Cố An Nhiên bình tĩnh.
Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, câu này từ rất lâu thì đã được áp dụng rất tốt.
Lý Kim Quang gật đầu: "Được, đều nghe ngươi, vậy bọn họ..."
Cố An Nhiên cắt ngang lời Lý Kim Quang, đưa mắt nhìn về phía hai huynh đệ kia: "Tại sao ta phải thu nhận các ngươi?”
Nam nhân đầu trọc suy nghĩ một chút rồi giơ chiếc chùy đồng lớn trong tay lên: "Với sức lực lớn của mình, ta có thể bảo vệ các ngươi sau khi gia nhập."
Nam nhân râu quai nón cầm rìu bằng cả hai tay, cười ha hả nói: "Sức ta cũng lớn."
"Ồ”" Cố An Nhiên nhẹ giọng ồ một tiếng.
Nam nhân đầu trọc nghĩ tưởng nàng không muốn, cũng không tức giận, liền chắp tay nói: "Nếu cô nương không muốn thì hai huynh đệ chúng ta đi một mình cũng được."
Đợi đã.
Hai huynh đệ vốn đã xoay người, nghe được giọng nói của Cố An Nhiên thì dừng bước.
"Vị cô nương này, ngươi đổi ý rồi à?"
Cố An Nhiên còn chưa kịp nói gì, mắt bà lão sau lưng hai huynh đệ lộ vẻ đau xót, tươi cười miễn cưỡng cầu xin: "Cô nương, hai người trẻ tuổi này đều là người tốt, ngươi cứ nhận bọn họ đi, ta không quen nên không tính đi cùng họ.”
Bà cụ không muốn liên lụy hai huynh đệ, những người duy nhất vươn tay giúp đỡ mình trên con đường chạy nạn này.
Nam đầu trọc nghe thế thì lập tức từ bỏ: "Cô nương, hai huynh đệ chúng ta muốn dẫn theo bà ấy, nếu ngươi không đồng ý thì chúng ta vẫn nên tách ra đi."
"Đi chung đi." Giọng Cố An Nhiên vô cùng bình tĩnh.
Dù sao trong đội ngũ chạy nạn này có đủ cả người già, trẻ con, nữ nhân mang thai, không sợ thêm một người nữa.
Huống chỉ giá trị vũ lực của hai huynh đệ này quả thật cao hơn người bình thường nhiều, thế thì sự an toàn của đội ngũ chạy nạn cũng được bảo đảm hơn. Lỡ gặp phải tình huống như hôm qua, ít nhất nàng không cần lo thôn dân chạy nạn gặp nguy hiểm. ...
Bà cụ tên Hà Thải Phượng, là một người lanh mồm lanh miệng, chưa đây nửa ngày đã làm quen với cả đoàn dân chạy nạn.
Hơn nữa bà ấy không phải là một bà lão chẳng biết gì cả.
Mấy năm trước bà cụ Hà và trượng phu vào nam ra bắc, con đường xuôi nam này có thể nói là như rõ như lòng bàn tay.
Nếu không phải trượng phu làm ăn thua lỗ không ít tiền sau đó cưỡi hạc về trời thì cuộc sống hiện giờ của bà ấy ắt sẽ không khó khăn như vậy.