Chương 82: Cái Hố Khổng Lồ (1)
Chương 82: Cái Hố Khổng Lồ (1)Chương 82: Cái Hố Khổng Lồ (1)
Nhị Cường tỏ vẻ đã hiểu, khen ngợi: "Thợ mộc kia rất có tay nghề đấy, không chỉ màu sắc rất chân thực mà các góc cạnh cũng vô cùng sắc bén, thứ này mang ra dọa dẫm hoàn toàn có thể lấy giả làm thật."
"Đúng vậy." Cố An Nhiên gật đầu phụ họa.
Thôn dân chạy nạn lại khiếp sợ: Đúng, An Nhiên nói là gỗ thì chính là gỗ, nhưng không ngại cây rìu này bổ xuống mà lượt là mất một cái đầu.
Bà cụ Hà nhìn thấu tất cả, nhìn lên trời với ánh mắt bất lực: Giả? Không có chút bản lĩnh nào, đội ngũ một hai trăm người này sẽ nghe lời một tiểu cô nương ư? Hai bạn trẻ này còn thiếu kinh nghiệm trải đời à nha. ...
Trận mưa to kéo dài hơn một canh giờ mới tanh.
Khi mưa tạnh, Lý Kim Quang bắt đầu bảo mọi người thu dọn đồ đạc và tiếp tục lên đường.
Nhưng những lưu dân khác trong trạm dịch bỏ hoang này lại không có ý định rời đi, dù sao khó khăn lắm họ mới tìm ra một chỗ có thể chắn gió chắn mưa, mưa lúc này đã tạnh, có điều trời vẫn còn u ám nên nói không chừng còn sẽ mưa tiếp.
Nếu không phải sợ binh lính đuổi theo thì đám Lý Kim Quang kỳ thật không cần gấp gáp đến vậy, nhưng chuyện này không ai dám khẳng định, vì sự an toàn của mọi người, bọn họ chỉ có thể tiếp tục đi về phía trước.
Cũng may Đại Cường và Nhị Cường đều khá dễ tính, không phản đối gì, đoàn người ram rộ bắt đầu lên đường.
Còn ở trấn Thiên Vân, Ma Tử thấy Bạch thống lĩnh gân một ngày một đêm chưa về thì cảm giác có gì đó không ổn.
Bọn họ cưỡi ngựa, đuổi theo một nhóm lưu dân dìu dắt già trẻ lớn bé hẳn phải rất nhanh mới đúng.
Dù tốc độ của những lưu dân kia có nhanh hơn nữa thì đến hôm nay Bạch thống lĩnh cũng nên về rồi, nhưng không ai trong số bốn mươi người kia quay trở lại.
Tiếc là hắn ta thấp cổ bé họng, bây giờ dù có nói với người khác thì người ta cũng chưa chắc đã tin hắn.
Chỉ còn nước chờ Chương phó thống lĩnh trở vê, Ma Tử lập tức báo cáo tình huống của Bạch thống lĩnh cho hắn nghe.
Bấy giờ có một đội nhân mã gân một trăm người ra khỏi trấn Thiên Vân.
Họ nhanh chóng đuổi đến nơi mà Cố An Nhiên đã giết binh lính ngày hôm qua, nhưng sau một trận mưa lớn, dấu vết để lại đã mờ đi nhiều.
Nhưng sau khi kiểm tra cẩn thận, Chương phó thống lĩnh vẫn tìm ra manh mối. Sắc mặt hắn ta day vẻ đau đớn: "Bạch thống lĩnh và các huynh đệ sợ là đều đã chôn thây ở chốn này."
Thủ hạ binh không tin, lưu dân đã tay không tấc sắt còn không biết võ công, cho dù lại đoàn kết lại cũng có thể mạnh đến đâu chứ?
Chương phó thống lĩnh nhíu mày thật chặt, đừng bao giờ đánh giá thấp bất cứ ai. Điều này chỉ có thể chứng minh trong đám lưu dân kia có người tương đối lợi hại. Bạch thống lĩnh có lẽ vì khinh địch nên đã...
Nếu dựa theo mưu trí và võ công, Chương phó thống lĩnh không biết giỏi hơn Bạch thống lĩnh bao nhiêu lần, nhưng Bạch thống lĩnh có chống lưng nên vị trí chính thống lĩnh này đã thuộc về hắn ta.
Chương phó thống lĩnh tuy không thích Bạch thống lĩnh, nhưng thể diện vẫn phải quan tâm đến thể diện của Tề vương.
"Bất luận thế nào, chúng ta phải tìm được đám lưu dân kia, nếu chuyện người dưới tay Tê vương bị một đám lưu dân tay không tấc sắt diệt khẩu, hơn nữa còn bị diệt cả đoàn truyền ra ngoài thì chẳng khác nào trở thành trò cười cho cả thiên hạ."
Thủ hạ thân bình của Chương phó thống lĩnh chỉ vào từng dấu móng ngựa cách đó không xa, nói: "Chắc đám lưu dân kia đã cướp ngựa đi trước rồi." Chương phó thống lĩnh không nhanh chóng ra quyết định mà xuống ngựa tự mình quan sát xung quanh một phen.
Hắn ta không dám coi những người đó là lưu dân bình thường nữa.
Có bản lĩnh giết chết gân bốn mươi binh sĩ được huấn luyện thường xuyên chứng minh trong số họ có người không chỉ mạnh mà còn rất thông minh.