Chuong 821: Cung Tien Cung Lui (2)
Chuong 821: Cung Tien Cung Lui (2)Chuong 821: Cung Tien Cung Lui (2)
"Những người lính này, bây giờ cũng không định thả chúng ta ra ngoài, sau này nhất định sẽ một cây đuốc đốt chúng tal"
"Đúng vậy! Thả chúng ta ra!" Lại có người hét lên.
Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng của Cố An Nhiên liếc qua người nọ một cái, tháo khăn che trên mặt mình xuống.
“HP Mọi người ngược lại hít một hơi khí lạnh.
Rồi sau đó, bọn họ có chút bối rối đồng loạt quỳ xuống hành lễ: "Bệ hạ..."
Cố An Nhiên hơi hất cằm nói: "Kể từ hôm nay, ta sẽ luôn ở y quán, thẳng đến khi cuộc ôn dịch này kết thúc..."
"Ta và các ngươi cùng tiến cùng lui!"
Đoàn người lại lần nữa kêu lên, trong mắt mọi người đều là vẻ không thể tin.
Nhưng, nếu bệ hạ luôn ở y quán mà nói, vậy bọn họ chắc chắn sẽ không bị đốt rụi.
Trong mắt Ân Tuần đều là vẻ không tán thành: "Be hạ, ngài không thể đi vào, quá nguy hiểm."
Cố An Nhiên lại dùng ánh mắt ngăn Ân Tuần lại: "Cac ngươi làm tốt việc của mình đi." Nói xong, nàng cất bước tiến vào trong y quán của Mạt Nương: "Tình hình hôm nay thế nào rồi?"
Mạt Nương mặt đầy sầu não: "Người thử thuốc kia, hình như thân thể cực kỳ yếu ớt, đã chết mất một người. Đúng lúc bị bệnh nhân trong y quán nhìn thấy, hiện giờ bọn họ đều không dám uống thuốc, cứ giằng co mãi như thế. Nhưng thuốc ta kê cho họ đều tương đối an toàn, thuốc thử có dược tính mạnh.”
Vẻ mặt Cố An Nhiên như thường hỏi: "Những bách tính đưa vào thành Kính Hồ kia, có ai bị đặc biệt nghiêm trọng, hoặc là tử vong không?”
Mạt Nương lắc đầu: "Không có, chỉ chết mất một người thử thuốc."
"Thuốc ngươi cho bọn họ uống dược hiệu thế nào?" Cố An Nhiên lại hỏi.
Mạt Nương nghe vậy, trên mặt có chút xấu hổ nói: "Dược hiệu quá nhỏ, ta nhất định sẽ cố gắng."
Cố An Nhiên thấu hiểu nhìn Mạt Nương nói: "Ngươi không cần quá gánh nặng trong lòng. Đây cũng không phải chuyện của cá nhân ngươi."
Hai huynh đệ Đại Cường và Nhị Cường thấy Cố An Nhiên tới, vội vàng nghênh đón.
Nhị Cường cân nhắc một hồi rồi nói: “An Nhiên, ta cảm thấy chuyện lần này rất kỳ lạ."
Cố An Nhiên nghiêm túc hỏi: "Kỳ lạ thế nào?"
Nhị Cường chỉ bệnh nhân trong y quán nói: "Ta phát hiện, nơi này có rất ít những người trong thôn sống trên đỉnh núi. Ca ca ta đã hỏi, phần lớn người đều ở dưới chân núi. Thỉnh thoảng có vài người bị bệnh sống trên đỉnh núi, triệu chứng đều không quá nghiêm trọng. Giống như cả nhà Đại Nha bọn họ, ở trong cùng một viện với ba người kia lâu như vậy, hiện giờ triệu chứng còn nhẹ hơn những bách tính dưới chân núi một chút."
Nhị Cường lại bổ sung một câu: "An Nhiên, có phải có người đầu độc trong thành hay không?”
Nhưng là, Cố An Nhiên lại nghĩ tới việc khác.
Bách tính ở trên đỉnh núi thành Kính Hồ, là người ở gần nguồn nước đã cải tạo.
Thể trạng của bọn họ, tốt hơn người bình thường rất nhiều, cho nên khả năng kháng bệnh mạnh hơn.
Người ở chân núi, cách xa nguồn nước cải tạo, cho nên...
Vậy, nếu như dùng nước suối trong không gian nấu thuốc, sẽ có nhiều hiệu quả chứ?
Hoặc là, lại cải tạo nước uống của bách tính ở chân núi một phen, người trúng ôn dịch có phải sẽ giảm hay không?
Cố An Nhiên vỗ vai Nhị Cường một cái, nói: "Nếu chuyện ôn dịch được giải quyết, ta sẽ ghi công cho ngươi."
Nói xong, để hai huynh đệ Đại Cường, Nhị Cường đầu óc mơ hồ ở lại, đi chỗ y quán một chuyến, rồi ra ngoài tìm Ân Tuần.
Nàng ghé vào tai An Tuần phân phó vài câu, lại đưa cho hắn ta một bọc đồ, để hắn ta giao cho Cố Thẩm Diệp.
Ân Tuần lĩnh mệnh, bước nhanh đi phủ thành chủ.
Sau khi Cố Thẩm Diệp nhận được đồ và thư Ân Tuần giao cho, phân phó thân tín của mình, đi làm chuyện Cố An Nhiên giao phó.
Mà Cố An Nhiên bên này, thì sai người chuyển hai chậu nước lớn vào phòng mình, đuổi người ra ngoài xong, dùng nước suối trong không gian đổ đầy chậu nước.
Nàng mở cửa, gọi Mạt Nương đang xử lý dược liệu một tiếng: "Mạt Nương, ngươi tới đây một chút."