Chuong 824: Dia Vi Chinh That Cua Ngai Khong The Lay Chuyen (1)
Chuong 824: Dia Vi Chinh That Cua Ngai Khong The Lay Chuyen (1)Chuong 824: Dia Vi Chinh That Cua Ngai Khong The Lay Chuyen (1)
Sáng sớm hôm sau, trời vừa sáng, Cố An Nhiên liền bị Du Nương đánh thức.
"Chủ tử, ngài nên rời giường, phải đi thượng triều!" Du Nương có chút sốt ruột.
Cố An Nhiên không tình nguyện mở mắt ra, yếu ớt nói: "Tại sao phải thượng triêu? Trước kia đâu có quy củ này?"
Du Nương hơi buồn cười nói: "Trước kia, không phải Nam Nguyệt quốc chúng ta còn chưa đi vào nê nếp sao? Hiện giờ, chuyện ôn dịch đã giải quyết xong, người nên sắc phong cũng đã sắc phong xong rồi, các triều thần đều quy vị, đâu có lý hoàng đế không thượng triều chứ?"
Cố An Nhiên hơi phiên não, vùi đầu vào trong đệm: "Có hai vị nhiếp chính vương ở đó, đâu phải ta không muốn thượng triều đâu?"
Tính cách Cố An Nhiên vốn tùy ý không câu nệ lại thanh lãnh, loại chuyện gò bó chính mình này, nàng một chút cũng không thích.
Du Nương ngập ngừng nói: "Nhưng là... hôm nay là lần đầu tiên hội triều từ khi Nam Nguyệt quốc thành lập tới nay, ngài vắng mặt không tốt lắm..."
Cố An Nhiên nghe vậy, cố gắng nâng người dậy khỏi giường: "Ngươi nói cũng phải, trang điểm cho ta đi."
Nói xong, nàng ngáp một cái, mắt lim dim buồn ngủ bước tới trước bàn trang điểm.
Du Nương vỗ tay, các thị nữ nối đuôi mà vào, trong tay bưng khay đựng các loại trâm vòng châu hoa, cẩm y hoa phục.
Du Nương chỉ những trâm vòng thủ sức kia nói: "Chủ tử, ngài xem hôn nay muốn mang cái nào?”
Cố An Nhiên tùy tay chọn một cái mũ phượng, nói: "Cái này đi, y phục lấy đồ vàng viền vàng."
Vừa dứt lời, các thị nữ liền bắt đầu bận bịu, búi tóc cho Cố An Nhiên, thay y phục.
Vì nàng dậy không sớm lắm, cho nên các triều thân đã sớm tơi.
Cố Thẩm Diệp và Dạ Tu Mặc một trái một phải, đứng hai bên sảnh thượng triều.
Mà phía sau bọn họ, văn võ bá quan đứng thành hai hàng.
Một vị tướng quân đứng phía sau Ân Tuần, vẻ mặt đắc ý nói: 'Ân tướng quân, vì sao những ngày qua các đồng liêu đều được sắc phong, chỉ có một mình ngài không được sắc phong, có phải ngài đắc tội bệ hạ hay không?”
Người này, trước đây là đồng liêu với Ân Tuần, sau này phản Tuyên quốc, gia nhập thành Kính Hồ. Hai người này, xưa nay không hợp, thích sỉ nhục lẫn nhau.
Ngày trước, người này vẫn luôn chịu thiệt, hôm nay hắn ta cuối cùng đợi được cơ hội rồi.
Vừa lúc, hiện giờ Ân Tuần không cách nào phản bác lại được, bởi vì mấy ngày trước hắn ta được phong làm nhất phẩm tướng quân.
Trước mắt, trong tất cả võ tướng, hắn ta quan hàm cao nhất.
An Tuần đối mặt sỉ nhục từ đồng liêu ngày xưa, thần sắc như thường nói: "Ân mỗ chỉ quan tâm trở nợ nước, những chuyện khác, không trong phạm vi cân nhắc của Ân mỗ đây."
Người nọ sờ mũi, cảm thấy be mặt.
Tuy nhiên, những võ tướng lại trêu ghẹo nói: "Ta cảm thấy Ân tướng quân không phải là đắc tội bệ hạ, mà là rất được lòng bệ hạ đấy."
Những triều thần này bát quái nói: "Lời này phải hiểu thế nào?"
Người nọ nheo mi mắt, cười gian nói: "Ta thấy bệ hạ cực kỳ tốt với Ân tướng quân, không chừng sẽ thu hắn ta vào hậu cung!"
Ân Tuần nghe thấy vậy, không hiểu sau tim đập bich một cái, sau đó nghiêm mặt nói: “Các vị, cẩn trọng lời nói!"
Dạ Tu Mặc nghe lời này, sắc mặt bất giác tối sâm lại, nhiệt độ cả sảnh thượng triều đột nhiên giảm xuống.
"Hắt xì!" Võ tướng vừa khua môi múa mép hắt hơi một cái.
Hắn ta sờ mũi, mắng một câu: "Thật mẹ nó gặp quỷ, sảnh thượng triều sao lại có gió lạnh bốn phía vậy.'
Đại Cường đứng ở vòng ngoài, liếc bóng lưng người kia: "Ai, nếu ngươi còn nói mò nữa, không bao lâu nữa, ngươi chính một trong số những người trúng gió lạnh này đấy."
Nhị Cường chỉ cảm thấy huyệt thái dương đột nhiên nhảy không ngừng, kéo cánh tay Đại Cường nói: "Ca, huynh xem náo nhiệt cái gì? Huynh quên huynh đã đồng ý với tẩu tử gì sao? Coi chừng về nhà ta mách với tẩu tử đấy!"
Đại Cường không vui trợn mắt trừng Nhị Cường một cái: "Đệ cũng biết lấy tẩu tử đệ ra chèn ép ta..."