Chương 838: Đó Không Phải Thứ Để Luyện Tay Sao (2)
Chương 838: Đó Không Phải Thứ Để Luyện Tay Sao (2)Chương 838: Đó Không Phải Thứ Để Luyện Tay Sao (2)
Lại một lát sau, Cố An Nhiên rời khỏi phòng Du Nương, đến thư phòng của mình.
Vừa đẩy cửa ra, liền thấy Đại Cường đang nôn nóng đi đi lại lại trong thư phòng!
Thấy Cố An Nhiên tới, Đại Cường cười nói: "An Nhiên, hôm nay các nữ quan kia chặn cửa, lão Nhị há chẳng phải bị lột tầng da sao."
Cố An Nhiên thân sắc như thường, khóe môi cong lên một nụ cười nhạt nói: "Không cần lo lắng, Du Nương sẽ giúp các ngươi."
Đại Cường lại bĩu môi nói: "Du Nương đâu có nhiều thể diện? Tuyệt đối không thể như vậy."
"Ngươi muốn như thế nào?" Cố An Nhiên hỏi thẳng vào vấn đề.
Đại Cường chà tay nói: 'Hà hà hà hà, An Nhiên, trước đây lúc người cùng chạy nạn với chúng thần, khi rảnh rỗi không phải thần đã deo cho mọi người rất nhiều trâm cài sao? Những thứ đó có còn không? Hiện giờ người cũng không dùng được nữa."
Có một khoảng thời gian, Đại Cường đặc biệt cần mẫn luyện tập điêu trâm cài, rất nhiều nữ nhân cùng chạy nạn, đều nhận được trâm cài của hắn ta. Mặc dù tay nghề thô ráp, nhưng du sao vẫn có thể dùng tạm.
"Còn, ngươi muốn cái đó?" Cố An Nhiên hỏi.
Đại Cường gật đầu không ngừng nói: "Đúng, thứ đồ này còn có tác dụng hơn hồng bao, đám cô nãi nãi kia không phải người thiếu tiên."
Cố An Nhiên nghe vậy, không nói hai lời, bê một hộp gấm từ chỗ bàn trang điểm ra.
Trong hộp gấm kia, đặt mười mấy cây trâm cài bằng gỗ, nhưng trông hơi thô ráp.
"Đầu ở đây, chỉ là tay nghề này của ngươi thật sự là..." Cố An Nhiên không nhịn được châm chọc.
Đại Cường gãi đầu nói: "Ha hà hà hà, này không phải dùng để luyện tay sao? Sau đó tặng cho Mạt Nương liền tốt hơn nhiều."
Cố An Nhiên: 22222?
Nàng mang thứ đồ người ta luyện tay?
Đại Cường dường như không chú ý tới biểu tình của Cố An Nhiên, vội vàng chạy đến chỗ của Du Nương.
Một hơi chạy đến chỗ ở của Du Nương, quả nhiên trông thấy lão Nhị nhà mình đầy mặt lúng túng.
Đám cô nãi nãi trong phòng kiểm tra thi từ ca phú của lão Nhị, này lão Nhị phải làm sao!
Đại Cường ưỡn ngực, cao giọng hô: "Tránh ral Detal"
Nhị Cường hơi lo lắng nói: "Ca, không thể đạp cửa!"
Đại Cường liếc Nhị Cường một cái nói: "Ở trong mắt đệ, ta chính là người không có đầu óc như vậy sao?”
Nhị Cường trầm mặc, lòng thâm nghĩ: Phải, nhưng ta không dám nói ra.
Những người khác đều khuyên: "Đại Cường ca, chúng ta vẫn là nghĩ cách khác đi. Chúng ta đưa vào rất nhiều hồng bao, những người bên trong đó một cái cũng không thu, đã ném vào toàn bộ rồi."
Đại Cường tiến lên mấy bước, đến cửa, tràn đầy tự tin nói: "Các ngươi xem ta."
Nói xong, hắn ta hô vào trong: "Các vị cô nãi nãi, các ngươi mở cửa ra, trên tay này có trâm cài bệ hạ đã từng dừng qua. Ai mở cửa liền thuộc về người đó nhal" Hắn ta cao giọng nói.
Vốn là, các nữ quan chặn cửa chặt chẽ kín đáo, vừa nghe thấy lời của Đại Cường, trên mặt đều mang kinh hỉ.
"Thật sao?”
Đại Cường càng tự hào: “Đương nhiên là thật, ta vừa mới đòi bệ hạ, nếu không tại sao người lại đột nhiên rời đi chứ?”
Các nữ quan này, mặc dù mới vào hoàng cung Nam Nguyệt này được một ngày, những thứ nên thăm dò, các nàng đều đã biết toàn bộ.
Cũng biết nữ hoàng bệ hạ phá lệ hậu đãi Phụng Ân tướng quân chức quan nhàn tản đó.
Tuân Thu Anh liếc Du Nương một cái, mặt không biểu tình nói: "Hôm nay, liền không làm khó lang quân của ngươi nữa."
Nói xong, thu hồi bội kiếm của mình lại.
Du Nương không nhịn được che miệng cười nói: "Sợ là các ngươi muốn trâm cài của bệ hạ thì có. Mở cửa đi." Du Nương nói.
"Ừ.' Tuân Thu Anh khẽ gật đầu, rồi mở cửa ra.
Đại Cường thấy cửa mở ra, vội vàng lấy lòng mở hộp gấm ra, đưa tới trước mặt các vị nữ quan.
Tuân Thu Anh trước nhất chọn một cây trâm cài, cẩn thận cất xong, môi cong lên cười.
Những người khác cũng nhao nhao tiến lên, lấy số trâm cài Cố An Nhiên đã dùng qua kia.