Chương 863: Oan Uc Thường Ngày Của Vua Tôi (2)
Chương 863: Oan Uc Thường Ngày Của Vua Tôi (2)Chương 863: Oan Uc Thường Ngày Của Vua Tôi (2)
Trương Ngự Sử có chút nhức đầu nói: "Bệ hạ... Thần cảm ơn ngài."
"Nhưng mà ngài không cần rộng lượng mà thông cảm cho thần như vậy, chuyện của thần thì thần có thể tự mình giải quyết."
"Mười vạn lượng bạc quan trọng!"
Lúc này Cố An Nhiên mới nói: "Trương Ngự Sử, ta biết rồi, ta sẽ nói với phú thương kia."
Trương Ngự Sử lúc này mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Thần xin được cáo lui trước."
"Khoan da Cố An Nhiên kêu Trương Ngự Sử một tiếng.
Trương Ngự Sử đang vội vã đi giải quyết đại ca nóng nảy của mình nên giờ phút này vẫn còn đang cuống cuồng!
"Be hạ lại có chuyện gì?”
Cố An Nhiên hỏi: "Trương Ngự Sử vì sao không tiến cử lệnh lang vào triều làm quan?"
Trương Ngự Sử hơi ngẩn ra rồi thở dài nói: "Bệ hạ, thần biết nó không có mong ước này!"
"Nó mặc dù sống ở gia đình làm quan nhưng mê mệt con đường buôn bán, ta không cho nó đi theo thì nó cả ngày chỉ viết vẽ tranh uống rượu, không có công việc chính đáng gì." Cố An Nhiên lắc đầu nói: "Trương đại nhân, cổ nhân thường nói tùy theo tài năng mà dạy, ta cảm thấy dùng người cũng phải như vậy."
"Bởi vì phải dùng thích hợp, phải phát huy hết tài năng!"
Trương Ngự Sử có hơi ngẩn ra: "Ý của bệ hạ là..."
Cố An Nhiên nói thẳng vào vấn đề: "Ta muốn câu thông buôn bán ở vùng biên giới mà lệnh lang có tài ăn nói và kiến thức không tệ, đối với thương nhân cũng hiểu rất rõ."
"Chuyện buôn bán nếu giao cho lệnh lang phụ trách, có lẽ cũng không tệ!"
Trương Ngự Sử từ chối: "Bệ hạ, khuyển tử thiếu kinh nghiệm, nếu lỡ vạn nhất làm hư hại thì sao?”
"Hơn nữa bệ hạ vì sao phải câu thông buôn bán ở biên giới!"
Cế An Nhiên bất đắc dĩ níu tóc mình: "Còn không phải bởi vì Nam Nguyệt quá nghèo?"
"Ta cũng không thể mỗi lần thiếu tiền thì đi lấy lông dê của những phú thương kia chứ? Ta cũng không thể đi ăn cướp!"
"Câu thông buôn bán ở biên giới là một cái lựa chọn tốt!"
"Ngươi cũng nói con trai ngươi thiếu kinh nghiệm nhưng ta ngược lại cảm thấy chưa chắc!" Trương Ngung nói với nàng không ít chuyện ve anh trai nàng ấy, bao gồm chuyện hắn ta ở thành Kính Hồ lén lút mở cửa hàng.
Trương Ngự Sử vẫn có chút lo âu.
Cố An Nhiên cho hắn ta một liều thuốc an lòng: "Ngươi yên tâm, thương hội trưởng của thương hội Nam Nguyệt, Đào Vọng Đường cũng sẽ phụ trách chuyện này."
Trương Ngự Sử chắp tay trịnh trọng nói đa tạ: "Thần đa tạ bệ hạ cho khuyển tử một cơ hội!"
"Nếu là Đào hội trưởng ở bên cạnh hướng dẫn thì thân cũng không cần lo lắng khuyển tử sẽ lầm lỡ đại sự của Nam Nguyệt."
Chuyện khai thông buôn bán ở biên giới cùng với Tây Chiêu sẽ giao cho Hộ bộ Thượng thư, Đào Vọng Đường và con trai của Trương Ngự Sử, Trương An.
Bởi vì trước đó vài ngày đã đánh cờ với các triều thân, các hạng mục công việc của Nam Nguyệt hiện tại cũng tiến triển thuận lợi, ngay cả Cố Thẩm Diệp cũng trở nên nhàn rỗi hơn không ít, những ngày gần đây, hắn ta mỗi ngày cũng tới ăn cơm cùng.
Giờ cơm trưa hôm nay, nhà bếp đem đến không ít tôm cá sống, từ trước Cố An Nhiên thích nhất là những thứ này.
Cố Thẩm Diệp rất quan tâm mà múc một muỗng cá bạc hầm trứng bỏ vào trong chén Cố An Nhiên trong chén: "Rất mam, muội nếm thử một chút."
"Oe!" Vốn dĩ Cố An Nhiên rất thích ăn món cá bạc hầm trứng này, nhưng hôm nay vừa ngửi được cái mùi này đã không nhịn được nôn oe.
Cố Thẩm Diệp vội vàng thả muỗng múc canh xuống, khẽ vuốt lưng Cố An Nhiên hỏi: "Nhiên Nhiên, thế nào rồi? Muội không thoải mái sao?"
Cố An Nhiên từ từ ngồi thẳng người lên nói: "Ca, muội không sao nhưng vừa nghĩ đến là dạ dày đã thấy không thoải mái."
Nàng nhìn một bàn thức ăn nói: "Những thức ăn này không biết có phải vì ngấy không mà muội một chút cũng không muốn ngửi."
Cố Thẩm Diệp vội vàng kêu nha hoàn tới: "Mang tất cả những thức ăn này xuống."
Hắn ta ân cần hỏi: "Nhiên Nhiên, muội muốn ăn cái gì?"