Không Gian: Ta Mang Theo Trăm Tỷ Vật Tư Ở Cổ Đại Chạy Nạn (Dịch Full)

Chương 877 - Chương 877: Náo Loạn Tiệc Tối (2)

Chương 877: Náo Loạn Tiệc Tối (2) Chương 877: Náo Loạn Tiệc Tối (2)Chương 877: Náo Loạn Tiệc Tối (2)

Nhưng mà sau khi miếng cải trắng đi vào trong miệng hắn ta lại tỏa ra một hương vị tươi mới, khiến hắn ta vô cùng khâm phục.

Hắn ta thật tâm khen ngợi: "Quả nhiên là mỹ vịt"

Thập Thất công chúa rầu rĩ không vui, sau khi ăn qua loa vài miếng, liền phát hiện không dừng được.

Yến hội trôi qua một nửa, các thị nữ mới bưng thịt nướng lên, đặt trước mặt mọi người.

Cố An Nhiên cười nói: "Đây là thịt nướng của Nam Nguyệt ta, các vị đại sứ Tây Chiêu cùng chư vị ái khanh đều nếm thử xem hương vị như thế nào?”

Thập Thất công chúa khinh thường nói: "Tây Chiêu chúng ta chính là tổ tông của thịt nướng, cho dù thịt nướng Nam Nguyệt ăn ngon, nhưng mà có thể qua chúng ta sao?"

Nhưng khi nàng ta cầm lấy một cây xiên, ăn một miếng thịt nướng, lại thốt không nên lời.

Đại Cường một hơi ăn gân mười xiên thịt, sau đó tươi cười hớn hở nói: "Thịt nướng này còn ngon hơn so với lúc ta ăn ở Tây Chiêu."

"Cái này làm như thế nào? Bệ hạ có thể cho ta phương thức bí truyên không?" Tất cả người trong điện này, ăn được đồ ăn ngon lại còn dám hỏi phương thức bí truyền, đại khái chỉ có duy nhất một mình Phụng Ân tướng quân Phương Đại Cường.

Mọi người nhìn về phía Đại Cường tựa như đang chờ xem náo nhiệt.

Cố An Nhiên lại hào phóng nói: "Đương nhiên có thể."

Mọi người lại lần nữa nhìn về phía Đại Cường, trong mắt ngập tràn vẻ hâm mộ.

Thái Tử Tây Chiêu buồn bực không nói lời nào, bởi vì người ta nói chính là sự thật.

Thập Thất công chúa ôm một bụng tức giận, đang định mở miệng phản bác lập tức bị Thái Tử Tây Chiêu trừng mắt nhìn một cái, lại cố nén trở vê.

Bởi vì các món ăn vừa tỉnh xảo lại ngon, cho nên ngược lại trên bàn Thập Thất công chúa, thật ra có không ít chén đĩa đã trống rỗng.

Nàng ta có chút bất mãn nói: "Bệ hạ, có phải hiện tại lương thực cùng rau xanh ở Nam Nguyệt rất đắt hay không? Tại sao mỗi một đĩa đồ ăn ở quý quốc đều ít như vậy?"

"Vấn là Tây Chiêu chúng ta tốt, lương thực cùng rau xanh còn có thịt đều rất phong phú."

Cố An Nhiên nghe xong lời này của Thập Thất công chúa, mỉm cười nhướng mày. Dạ Tu Mặc dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn về phía Thái Tử Tây Chiêu hỏi: "Thái Tử điện hạ, tại sao lời nói của lệnh muội và ngươi lại không giống nhau?"

"Bổn vương nhớ rõ ngươi có nói qua, mấy năm nay Tây Chiêu thu hoạch không được tốt lắm, cho nên lương thực cũng không nhiều."

"Hy vọng sau khi mở cửa biên giới, bổn vương có thể cho lương thực Tây Chiêu một cái giá hợp lý?”

Đối diện với ánh mắt của Dạ Tu Mặc, vẻ mặt Thái Tử Tây Chiêu có hơi lúng túng.

Hắn ta thầm mắng Thập Thất công chúa được việc thì ít hỏng việc thì nhiều, nhưng trên mặt vẫn là biểu tình ôn nhuận như cũ.

Hắn ta chắp tay hướng về Dạ Tu Mặc nói: "Nhiếp Chính Vương, lời ta nói câu nào cũng là thật. Hoàng muội lớn lên ở thâm cung, được nâng niu như vàng như ngọc, làm sao hiểu được nỗi khổ dân gian?"

Thập Bát hoàng tử cũng hùa theo: "Nhiếp Chính Vương, vương huynh nói đều là thật, phụ nhân chốn thâm cung phần lớn đều không có kiến thức gì."

Thập Thất công chúa nổi giận, há mồm định nói thêm gì đó, nhưng dưới ánh mắt lạnh lẽo của Thái Tử Tây Chiêu lại không dám mở miệng.

Dạ Tu Mặc cũng không trông cậy vào việc bữa tiệc này có thể định ra chi tiết vấn đề mở cửa biên giới cùng Tây Thiêu, chẳng qua là nắm nhiều hơn một ít tin tức, trên tay sẽ có nhiều lợi thế hơn mà thôi.

Trong phút chốc, gió nổi mây phun giữa đại điện yến tiệc lại khôi phục vẻ yên ả bên ngoài.

Hơn nữa ánh mắt của Thái Tử Tây Chiêu cũng sớm đặt trên con mồi mà hắn ta đã nhìn trúng.

Đôi mắt hắn ta chứa đầy tình ý, thỉnh thoảng sẽ nhìn về phía Trương Ngưng ngồi ở bên cạnh Trương ngự sử, cộng thêm diện mạo của Thái Tử Tây Chiêu cũng coi như anh tuấn, thế nên các cô nương bình thường nhất định sẽ không chịu nổi ánh mắt như vậy.
Bình Luận (0)
Comment