Chương 881: Quỳ Đến Ngất Đi (2)
Chương 881: Quỳ Đến Ngất Đi (2)Chương 881: Quỳ Đến Ngất Đi (2)
Khi đi đến cung Hàm Chương, nàng nói với Trương Ngưng: "Ta sẽ cho ngươi nghỉ phép nửa tháng. Ngươi có thể rời khỏi cung điện vào sáng sớm ngày mai."
Trương Ngưng liền trở lên bối rối: "Be hạ, thần mới nghỉ phép một thời gian ngắn, sao lần này lại được nghỉ lâu như vậy?"
Tuân Thu Anh vẻ mặt lạnh lùng nói: "Cái tên Thái tử Tây Chiêu ngu ngốc đó, ai có con mắt sáng suốt đều có thể nhìn thấu suy nghĩ hạ nhân của hắn ta."
"Bệ hạ cho ngươi nghỉ phép, ngươi còn không tại sao ư?"
Trương Ngưng lập tức bày ra vẻ mặt trịnh trọng nói: "Vâng, thưa bệ hạ, thần đã hiểu rồi ạ”"
Ở bên kia, Thái tử Tây Chiêu và nhóm của hắn cũng đã quay trở lại trạm quán.
Thập Bát Hoàng tử biết tâm trạng của hoàng huynh mình rất không vui, hắn vừa định bước vào trạm quán, lập tức tìm cớ rồi rời đi.
Thái tử Tây Chiêu lạnh lùng liếc nhìn Thập Thất Công chúa, nói: "Đi theo ta!"
Thập Thất Công chúa đi theo Thái tử Tây Chiêu ra sân sau với vẻ mặt không mấy tình nguyện. Thái tử Tây Chiêu chắp tay sau lưng, chỉ để lại cho Thập Thất Công chúa một thân ảnh lạnh lùng.
"Quy xuống!" Hắn lạnh lùng ra lệnh.
Thập Thất Công chúa cố gắng làm ra vẻ nịnh nọt để tránh bị phạt quỳ như thường lệ: "Hoàng huynh, hôm nay Thập Thất chẳng may lỡ miệng, ta thực sự biết sai rồi. Nhìn xem, hôm nay trời chắc chắn sẽ đổ mưa, có thể bỏ qua cho ta lần này được không?”
Thấy Thái tử Tây Chiêu không có phản ứng, nàng ta liền tiến lên vài bước, nắm lấy tay hắn lắc lắc, giọng nói ngọt ngào: "Hoàng huynh..."
Thái tử Tây Chiêu đã mất đi sự kiên nhẫn trước đây đối với Thập Thất công chúa, lập tức xua tay, nghiêm nghị nói: "Ta không muốn nói điều tương tự đến lần thứ ba. Hãy quỳ xuống ngay lập tức, quỳ cho đến khi nào ngươi tỉnh ngộ ra."
Thập Thất công chúa bị thái độ đó của Thái tử Tây Chiêu dọa sợ, lập tức lùi lại vài bước, quỳ trên mặt đất.
Thái tử Tây Chiêu nhìn thấy nàng ta quỳ xuống, trong lòng có chút thỏa mãn: "Ngươi không phải là con gái của một gia đình bình thường, khi nói chuyện và làm việc phải dùng đầu óc."
"Ngươi có biết nếu trong phòng tiệc có người bắt gặp những lời nói thiếu suy nghĩ của ngươi sẽ gây ra bao nhiêu thiệt hại cho Tây Chiêu không?”
Thập Thất Công chúa cúi đầu không nói gì.
Nàng ta không tin, nhưng chỉ là một lời nói, có thể gây ra bao nhiêu tổn thất?
Nàng ta cảm thấy hoàng huynh mình chỉ là đang kiếm cớ, có lẽ vì tâm trạng không tốt, đang tìm người để trút giận.
Khi cơn giận của lắng xuống, đương nhiên sẽ để nàng ta đứng dậy.
Thái tử Tây Chiêu cũng lười nhìn Thập Thất công chúa lần nữa, trực tiếp đi vào thư phòng nhỏ của mình, suy nghĩ một số chuyện về biên giới buôn bán.
Thái tử vẫn rất quan tâm đến sự phát triển của Tây Chiêu.
Hắn ta từng thề trong lòng rằng sẽ khiến Tây Chiêu trở nên mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Việc lập kế hoạch buôn bán biên giới này đã suy nghĩ được hai canh giờ, chớp mắt thời gian đã trôi qua nhanh chóng.
Thập Thất Công chúa quỳ ở bên ngoài sắc mặt đã tái nhợt, trời vẫn đang đổ mưa rất to.
Cận vệ của Thái tử Tây Chiêu nói: "Thái tử điện hạ, công chúa có vẻ không thể trụ được nữa, người có muốn cho nàng ấy đứng dậy không?"
"Hơn nữa, bên ngoài trời đang mưa càng lúc càng lớn." Thái tử Tây Chiêu không hề nhấc mí mắt nói: "Để nàng ta quỳ đến ngất đi thì mới nhớ kỹ được."
Người hầu thân cận này biết rõ tính tình của thái tử nên cũng không dám nói thêm lời thuyết phục nào.
Cuối cùng, Thập Thất Công chúa đã ngất xỉu trong cơn mưa lớn và được người giúp việc đỡ về phòng.
Ngày hôm sau, Thái tử Tây Chiêu sáng sớm đi ra ngoài dạo quanh thành Kính Hồ.
Trương Ngưng không dễ dàng gì mới được nghỉ phép nửa tháng, hơn nữa tối qua trời mưa, thời tiết tương đối dễ chịu nên cô báo với bố mẹ rồi ra ngoài.
Nha hoàn bên cạnh Trương Ngưng mỉm cười vui vẻ hỏi: "Tiểu thư, hôm nay người định đi dạo ở đâu?"